161 Cứ như vậy, tất cả những bộ quần áo Âu Dương Thiên Thiên đều phải thử không sót bộ nào, cho đến khi Âu Dương Vô Thần cảm thấy hài lòng, mới ngưng lại việc thử đồ.
162 Âu Dương Vô Thần thấy vậy, anh thở hắt 1 hơi, rồi gọi bồi bàn đến, thêm lên món thịt bít tết cho Âu Dương Thiên Thiên.
Tuy nhiên, hải sản vẫn là bị cấm!
Mặc dù vậy, nhưng nét mặt Âu Dưỡng Thiên Thiên cũng đỡ đi vài phần, có thịt bò mang lên, cô vui vẻ cầm nĩa lên cắt ra ăn.
163 Câu hỏi của anh làm Âu Dương Thiên Thiên vô cùng bất ngờ, cô nhìn anh, hỏi ngược lại:
- Nói như vậy. . . . chẳng lẽ từ trước tới giờ, anh chưa từng khóc sao?
Một con người, nếu như có đầy đủ các cảm xúc bình thường, thì sẽ biết vui, buồn, tức giận, đau lòng, cười và khóc.
164 Âu Dương Thiên Thiên bị hành động của Âu Dương Vô Thần làm cho bất ngờ, đầu gối bị đập xuống sàn nhà đau rát, khiến cô nhíu mày, nhìn người đàn ông nói:
- Anh hai, anh làm cái gì vậy?
Âu Dương Vô Thần không quay sang nhìn cô, chỉ "suỵt" 1 tiếng, rồi đáp:
- Im lặng!
Anh đưa mắt về phía trước, nhìn mọi thứ đang diễn ra, ấn đường không ngừng nhíu lại.
165 Âu Dương Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng, lời cô phát ra là với suy nghĩ theo lẽ thường tình và kinh nghiệm khách quan mà những lần trước mang lại, chứ thực chất không hề có ý nghĩa nào khác, vậy mà tại sao, lọt vào tai Âu Dương Vô Thần lại mang đến cảm giác kì lạ?
Anh ta dường như có thể cảm nhận được sự tin tưởng của cô gái trước mặt mình vậy.
166 Âu Dương Thiên Thiên nghe rõ từng lời mà người đàn ông trước mặt cô nói, nó hợp lí đến mức khiến cô không cách nào đáp trả được.
Anh ta nói đúng, súng đạn ở nơi như thế này không có mắt, nếu như không cẩn thận, trúng thì chỉ có chết, ở lại đây chính là chỉ có một con đường ngậm hành như thế thôi.
167 Nghe tiếng nói, tay đang nắm lấy cánh cửa của Âu Dương Thiên Thiên chợt khựng lại, cô chậm rãi buông xuống, rồi xoay người nhìn lại phía sau.
168 Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt lạnh lẽo, anh nhìn tên đàn ông đang run rẩy trước mặt rồi nhìn sang Stefan đang ngồi trên ghế, lên giọng âm u:
- Hai người.
169 Âu Dương Thiên Thiên nhìn họng súng đang hướng về phía mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mới vừa ở trong đó nghe đấu súng xong, ra đây trực tiếp thấy súng kề ngực mình, trời ạ, đang chơi cái gì đây?
- Cô à, tôi không biết cô đang cầm súng có sợ hay không, nhưng tôi tin rằng việc bị chĩa súng từ vào người mình là khá đáng sợ đấy.
170 Người phụ nữ được gọi tên là Elena nghe được, ngay lập tức liếc mắt nhìn qua, thấy người đàn ông, cô lên tiếng hỏi:
- Andrew? Anh làm gì ở đây?
Andrew đi đến, thấy Âu Dương Thiên Thiên với lòng bàn tay dính máu, anh nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Elena, em đang làm gì vậy?
Người phụ nữ chẹp miệng, thẳng thừng đáp:
- Đương nhiên là tới gặp cô gái này rồi, xem thử.
171 Ở bên trong nhà hàng, Âu Dương Vô Thần vẫn đứng nhìn người đàn ông đang ngồi uống một cách thảnh thơi, với điều anh ta nói, ánh mắt anh thoạt biến đổi.
172 Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh nhạt, anh quăng cây súng về phía đám người phía sau Stefan, rồi bình thản rút ra một chiếc khăn tay từ trong túi, nhẹ nhàng lau đi vết máu bắn lên tay.
173 Vốn tưởng là mình sẽ bị mang đi đến nơi nào đó xa lạ, không ngờ người đàn ông tên Andrew lại chở cô về căn biệt thự của Âu Dương Vô Thần.
174 Kỳ Ân dẫn Elena và Andrew vào sảnh ngồi, rồi dặn dò người hầu tiếp khách, cô lấy thùng sơ cứu, đi đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, như muốn giúp cô băng bó vết thương.
175 Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, ngạc nhiên khi nghe những điều mà Kỳ Ân nói, cô gần như không dám tưởng tượng, việc chỉ ấy phải nghĩ mình không có tư cách đến thế nào khi nói ra câu ấy.
176 Kỳ Ân nhìn thấy Âu Dương Vô Thần tiến vào, ngay lập tức bỏ hết mọi thứ trên tay xuống, nhanh chóng chạy lại, cúi đầu lên tiếng:
- Cậu chủ, Stefan thiếu gia!
Thế nhưng, khi cô chỉ vừa mới dứt lời, thân ảnh của Âu Dương Vô Thần đã lướt ngang qua người cô, đi thẳng về phía trước.
177 Elena đứng phía sau, cô nhìn cánh tay của Âu Dương Vô Thần đang nắm tay người khác, mím môi lên tiếng:
- Phelan, anh đang làm cái gì vậy?
Âu Dương Vô Thần chậm rãi xoay người lại, anh nhìn người phụ nữ, lạnh nhạt hỏi:
- Cô không có mắt hay sao, không thấy tôi đang làm gì?
Elena liếc ánh mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, có chút tức giận nói:
- Đương nhiên là em thấy anh muốn đi lên phòng rồi, nhưng mà.
178 Thật Sự Là Bạn?Âu Dương Thiên Thiên bị người đàn ông dẫn lên lầu, anh mang cô vào phòng, bắt cô ngồi lên chiếc giường êm.
Mang hộp cứu thương tới, anh cầm lấy tay cô, nhìn qua lại một hồi, rồi tìm đúng thuốc bôi lên.
179 Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu hỏi của anh, cô chớp chớp mắt mấy cái, ngập ngừng trả lời:
- Không. . không phải, anh đương nhiên cũng có chút nguy hiểm.
180 Âu Dương Vô Thần xoay người lại, anh nhìn tay Âu Dương Thiên Thiên đang nắm tay mình, chợt hỏi:
- Cô sợ cái gì?
Nghe câu nói của anh, cô gái lắc đầu, có chút ngập ngừng đáp:
- Không phải.