201 Hình ảnh chợt ùa về như một giấc mộng, khiến Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trong giây lát, cô mở to mắt, dường như chính mình cũng không hiểu vì sao lại tự nghĩ đến đoạn ký ức ấy.
202 Ở một nơi khác. . .
Âu Dương Vô Thần và đám người Elena đang ngồi trên một chiếc máy bay riêng, cả bốn người sau khi thỏa thuận xong thì bắt đầu tiến hành kế hoach như dự định.
203 Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, trước sự xuất hiện của Mã Nhược Anh, cô bất ngờ đến độ không nói nên lời.
Mã Nhược Anh cười một cách thân thiện, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Sao vậy? Không nhớ tôi sao? Tôi chính là người đã chữa vết thương "nặng" trên trán em lần trước đấy!
".
204 Mã Nhược Anh đảo mắt, thấy cô gái trước mặt mình dường như không muốn trả lời vấn đề này, cô cười gượng, lên tiếng:
- Là một bác sĩ, tôi chỉ là quan tâm bệnh nhân nên mới hỏi thôi, nếu em cảm thấy không thihcs, có thể không nói ra, không sao cả!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhẹ nhàng gật đầu xem như hiểu.
205 Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô nhíu mày, đáp:
- Đi Mỹ? Tại sao ba lại muốn con đi Mỹ?
Lúc này, Âu Dương Chấn Đông mới cầm tờ giấy trên bàn, chuyền qua phía cô, lên tiếng:
- Đây là thiệp mời đến dự một buổi dạ tiệc do các nhà đầu tư của tổng công ty PJH trên toàn thế giới gửi tới.
206 Chiều ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên mang theo hành lý đi tới sân bay, Âu Dương Chấn Đông trực tiếp đưa đón cô tận nơi, đến khi thấy cô lên ghế ngồi vào chỗ, mới chịu quay về.
207 Tại Los Angeles, Mỹ. . .
Âu Dương Thiên Thiên hạ cánh xuống đây sau đường bay dài 13 tiếng đồng hồ, cô đi từ chiều hôm qua, cho đến sáng ngày hôm nay, đã hơn nửa ngày trời.
208 Lúc Âu Dương Thiên Thiên bắt xe đến khách sạn ghi trên thiệp mời, cô đã rất bất ngờ khi thấy vẻ ngoài của nó.
Hóa ra, nơi tổ chức tiệc lại là Hotel Drisco, khách sạn được bình chọn là 1 trong 8 khách sạn nổi tiếng nhất California, đồng thời đứng đầu danh sách khách sạn hào nhoáng bậc nhất Mỹ theo tiêu chuẩn của San Fransico.
209 Nghe câu hỏi của cô, cậu bé không giấu diễm gật đầu, đáp:
- Phải.
Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, đột nhiên cười một cách nhẹ nhõm, lên tiếng:
- Thật sao, vậy thì may quá, chị đã tưởng chỉ có một mình chị ở đây là người Trung Quốc thôi, nhưng may mắn khi cũng có người giống chị.
210 Âu Dương Thiên Thiên vào phòng vệ sinh một chút, cô tháo dải băng đỏ trên cổ tay ra, rồi bắt đầu hứng một ít nước rửa mặt.
Hình như mỗi dải băng đeo tay đều tượng trưng cho 1 thân phận nhất định nhỉ? Lúc nãy cô có thấy dải băng trên tay cô gái cùng đứa trẻ đó, cả hai đều mang màu đen, tuy là khác họ nhưng đều là có chung 1 thân phận cả.
211 Âu Dương Thiên Thiên bị đụng trúng, cô nhíu mày nhìn người vừa mới đi ngang qua, thấy tấm lưng của một người đàn ông mặc vest đen.
".
212 Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến thảng thốt, cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đang kề sát mặt mình, quả nhiên. . . . chính là Âu Dương Vô Thần!
Nhưng mà.
213 Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô hất tay anh ra, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là tôi nhớ anh rồi!
".
214 Âu Dương Vô Thần hôn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, đặc biệt là sau khi thấy cô đã không còn phản kháng như trước nữa, thì anh càng vui hơn.
215 Đúng vậy, chính là Tống Dật Nhiên, cái cách mà Âu Dương Vô Thần luồn lưỡi vào hôn cô, giống hệt cái cách mà Tống Dật Nhiên đã làm, và nó làm cô thấy ghê tởm.
216 Lời của Âu Dương Vô Thần phát ra, chất chứa sự tức giận to lớn của anh với người con gái trước mặt.
Anh đã tưởng cô ta đã chấp nhận nó, anh đã nghĩ như vậy.
217 Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại sau nỗi ám ảnh kinh hoàng đó đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Cô ngồi dựa vào bờ tường, ánh mắt trống rỗng, thở một cách yết ớt.
218 Âu Dương Thiên Thiên ngồi đợi trong im lặng, cô vẫn giữ nguyên tư thế co quắp người dựa vào tường. Hai tay ôm vòng lấy vai mình, cúi đầu chôn chặt giữa hai chân.
219 Âu Dương Thiên Thiên nhìn bàn tay đang xòe ra trước mặt mình, sau đó lại nhìn người đàn ông, chớp mắt một hồi lâu không lên tiếng.
".
220 Âu Dương Thiên Thiên đứng hình nhìn Âu Dương Vô Thần trước mặt mình, thân thể cô cứng nhắc, chớp mắt liên tục.
Anh ta. . . không phải đi rồi sao? Quay lại làm gì nữa?
Âu Dương Vô Thần bỏ hai tay vào túi, đứng sừng sững nhìn hai thân ảnh trước mặt, mắt hơi híp lại.