181 Elena nghe giọng của Âu Dương Vô Thần, hơi nhướn mày nhìn lại, không hề tỏ ra sợ hãi đáp:
- Thế nào? Em nói cô gái đó là hồ ly tinh, anh giận sao? Wa, nhìn xem khuôn mặt anh có bao nhiêu biểu cảm kìa, đúng là lần đầu được mở mang tầm mắt mà.
182 Lần đầu tiên, người đàn ông không hề biết chăm sóc phụ nữ là gì, lại ngồi nhắc nhở một cô gái ăn rau? Chỉ vì sợ vết thương chưa lành của cô ta?
Lần đầu tiên, người đàn ông không bao giờ ăn đồ ngọt, lại gọi tráng miệng cho một người khác ư?
Lần đầu tiên, lần đầu tiên.
183 Âu Dương Vô Thần nghe tới hai cái tên này, ánh mắt anh chợt híp lại, ấn đường cũng nhíu chặt:
- Thời Cảnh Thường?
Hứa Sơ Sơ thì anh biết, nữ trưởng Hứa gia, nhiều năm trước gia tộc này bị tiêu diệt, đã từng gây nên làn sóng lớn trong các gia tộc lâu năm, anh có nghe nói tới rồi.
184 Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí không mấy nhẹ nhàng, khuôn mặt tất cả mọi người đều rất nặng nề, mặc dù có những kẻ không cùng chung nỗi lo lắng với nhau.
185 Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, trước câu hỏi đầy sự bất ngờ đó, anh chỉ đáp:
- Vết thương cũng đã khỏi rồi, cô còn lí do gì muốn ở lại nữa?
Âu Dương Thiên Thiên: ".
186 Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn ngược lại Âu Dương Thiên Thiên, ấn đường nhíu chặt.
Cô ta.
187 Sáng hôm sau, khi đã ăn sáng xong, Âu Dương Thiên Thiên thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi rời khỏi biệt thự của Âu Dương Vô Thần.
Khi cô đi ra khỏi cổng trước, bất chợt gặp đám người ngày hôm qua.
188 Elena bị cắt ngang lời, cau mày quát:
- Cô nói cái gì?
Khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như dòng nước suối trong suốt, cô nhìn thằng người phụ nữ trước mặt, không ngần ngại nói thẳng:
- Điều kiên kiên quyết đầu tiên khi giao tiếp với người khác, chính là bản thân phải thật lịch sự và biết tôn trọng.
189 Stefan đứng phía sau, ánh mắt anh hơi thay đổi khi nghe những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên. Trong tiềm thức của anh, đột nhiên có ấn tượng với thứ gì đó vừa phát sinh.
190 Đúng 10 phút sau, Âu Dương Thiên Thiên có mặt trước cửa phòng của Âu Dương Chấn Đông, cô đưa tay lên, lễ phép gõ cửa.
" Cốc cốc"
- Ba, là con, Thiên Thiên đây!
Sau lời chào của cô, bên trong liền truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên:
- Vào đi!
Được sự cho phép, Âu Dương Thiên Thiển nhẹ nhàng mở cửa, khi cô mới bước từng bước đi vào, thì điều đầu tiên hiện lên trước mắt, chính là hình ảnh "một nhà 3 người", à không "một căn phòng 3 người" mới đúng, ngoài Âu Dương Chấn Đông, còn có 2 người khác đang ngồi trên ghế.
191 Âu Dương Chấn Đông nghe cô nói, chớp mắt vài cái, rồi mới lên tiếng:
- Ba cũng biết việc con đi du lịch đã là chuyện của nhiều ngày trước, nhưng mà.
192 Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, dường như ngạc nhiên rất nhiều, theo bản năng thốt lên:
- Cái gì?
Dứt lời, ông xoay mặt nhìn về phía Âu Dương Na Na và Bạc Tuyết Cơ, hai người nhất thời lảng tránh đi ánh mắt của ông.
193 Sau khi Âu Dương Thiên Thiên rời đi, cơn tức giận của Âu Dương Chấn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, ông nhìn Âu Dương Na Na bằng ánh mắt nảy lửa, quát lớn:
- Đồ hỗn láo!
Âu Dương Na Na sợ tới giật bắn mình, cô ta lui về phía người mẹ mình, mặt mếu máo đáp:
- Con.
194 Âu Dương Thiên Thiên cầm theo thẻ của mình, mặt mũi xám xịt đi ra khỏi ngân hàng.
Cô đứng trước cổng, ánh mắt tức giận.
Cái đám Đường gia đó, rốt cuộc vẫn không chuyển tiền cho cô! Aiiii, tiền nợ càng lúc càng nhiều rồi~
Đi, bây giờ cô đi mua xăng tới đốt nhà bọn chúng, cho Đường gia sáng nhất đêm nay luôn!
Âu Dương Thiên Thiên hùng hổ bắt xe đi tới nhà của Đường gia, cô vừa mới bước vào cổng, người hầu ngay lập tức chạy tới đón.
195 Âu Dương Thiên Thiên đứng hình tầm vài giây, cô nhìn người phụ nữ đang nằm lăn xả trên chiếc bàn gần đó, ánh mắt như không thể tin nổi.
196 Âu Dương Thiên Thiên xách Đường Gia Ân như xách một con cún, cô lôi bà ta vào trong nhà vệ sinh, rồi quăng thẳng vào bồn tắm.
Vươn tay bấm vòi sen, cô mở nút xả ra, trực tiếp cho toàn bộ nước trút hết xuống người của Đường Gia Ân.
197 Đường Gia Ân nghe xong, đột nhiên bật cười thật lớn, bà ta để tay ra sau tường, dường như muốn chống đỡ thân thể mình, thế nhưng sức lực không đủ, người bà ta cứ thế trượt xuống dưới sàn, nói:
- Thanh danh? Đường gia thì làm gì có thanh danh để giữ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng người từng người một cứ thế ra đi, sự hưng thịnh cũng ngày một biến mất hết rồi, còn muốn giữ cái gì nữa?
- Mày.
198 Đường Gia Ân nghe những lời mà cảnh sát nói, theo bản năng lắc đầu chối:
- Không có, tôi không hề chơi thuốc, các người bắt lầm người rồi.
199 Ngày hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên đã ra ngân hàng và quét hết thẻ của Đường Gia Ân, hầu hết tất cả đều không còn tiền, chỉ có 1 số cổ phần nhỏ nằm rải rác ở một vài nơi.
200 Âu Dương Thiên Thiên bàng hoàng thức dậy, cô chớp chớp mắt, thở dồn dập, dường như khá giật mình với những gì vừa diễn ra trong giấc mơ.