141 Thân thể Âu Dương Thiên Thiên run rẩy từng đợt nhỏ, cô hơi nghiến răng, phát ra giọng "hừ" nhè nhẹ.
Dường như toàn thân đều đang phát lạnh, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thậm chí còn làm thành một hàng nước dài chảy thẳng xuống chiếc mũi cao của Âu Dương Thiên Thiên.
142 Chiếc xe chạy vụt trong bóng đêm, xuyên thẳng qua những đám mây dày đặc của bóng tối, tiến thẳng về phía trước không kiệng nệ bất cứ ai.
143 Đám bác sĩ đều ngẩn người nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu nói bất ngờ của anh, bọn họ vừa sốc vừa ngạc nhiên, hỏi:
- Âu tổng, cái này.
144 Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt anh hơi lạnh, giọng có chút uy hiếp:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô ngoan một chút cho tôi. Sau khi tiêm xong, cô sẽ hết đau ngay.
145 Rời khỏi bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau, Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào trong xe, an toàn chở cô về lại nhà của mình.
146 Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại trong mơ màng, đầu cô đau như búa bổ, bị ánh mặt trời chiếu vào còn nhức hơn nhiều nữa.
Lờ mở mở mắt, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên xoa trán, cảm thấy đầu óc choáng váng không thôi.
147 Âu Dương Thiên Thiên nằm trên ngực của Âu Dương Vô Thần, cô nghe tiếng anh nói mà cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi, hình như lúc cô sắp ngã thì chính tay đặt trên eo của anh đã kéo thân thể cô lại.
148 Âu Dương Thiên Thiên đánh tới tấp vào người của Âu Dương Vô Thần, tay cô không ngừng dùng lực, cứ thấy chỗ nào trên cơ thể anh ta là đánh vào chỗ đó.
149 Âu Dương Vô Thần nhíu mày, xúc giác từ lòng bàn tay truyền đến hơi tê tê, khiến anh chẳng biết nói gì.
Cô ta là chó thật sao? Loại chó gì mà cắn như thế chứ? Chó con à?
Âu Dương Thiên Thiên ngậm một miếng thật to, cô gặm gặm rồi cắn cắn.
150 Âu Dương Thiên Thiên vẫn tiếp tục gặm bắp tay của Âu Dương Vô Thần, nghe lời của anh phát ra, trong cơn tức giận, cô lên tiếng:
- Xì.
151 Kỳ Ân và đám người hầu đều đứng hình, toàn bộ gần như là bị đóng băng toàn tập, đối với tình cảnh trước mặt, chỉ có thể ngơ ngác, mắt chứ A mồn chữ O nhìn.
152 Âu Dương Thiên Thiên giật mình trước câu nói của người đàn ông, cô hơi lùi người lại, hỏi:
- Tôi sao? Không thể nào!
Dù cho cô không nhớ gì về cơn sốt đêm qua, nhưng mà.
153 Ngồi trước bàn ăn, Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đối mặt lẫn nhau, ai cũng rất không vui, biểu hiện trên mặt đều đen thui.
Kỳ Ân nhìn ngó qua lại, đám người hầu vừa dọn thức ăn, cô liền lên tiếng:
- Cậu chủ, Nhị tiểu thư, mời dùng bữa.
154 Hai ngày sau, tại phiên tòa xét xử phạm nhân Tống Dật Nhiên, cảnh sát và công tố viên đều ngồi vào vị trí, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của quan tòa và bồi thẩm đoàn.
155 Nghe xong câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, 2 cánh phóng viên và người quay phim đều rất bất ngờ, dường như không thể tin được là mình đang bị đe dọa.
156 Thời gian trôi qua, phiên tòa cũng đi dần tới hồi kết, trước những chứng cứ sắc bén của luật sư bên khống, lợi thế của Tống Dật Nhiên gần như là không chiếm được nổi 1%.
157 Phiên tòa khép lại với kết quả mà ai cũng biết trước được, lúc này, quan tòa và bồi thẩm đoàn bắt đầu rời khỏi căn phòng, sau đó, 2 nhân viên cảnh sát lần lượt đưa Tống Dật Nhiên đi ra theo.
158 Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đi ra khỏi tòa án Bắc Kinh, cô tiến thẳng về phía trước, muốn đưa tay ra vẫy xe taxi.
Thế nhưng, lọt vào ngay tầm mắt là thân hình của một người đàn ông đang đứng dựa vào xe ô tô, nhận ra người đó là ai, chân của Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên đi chậm lại.
159 Âu Dương Thiên Thiên ngớ người, đột nhiên cô cảm thấy sáng nay Âu Dương Vô Thần rất lạ, anh ta là bị gì vậy chứ?
Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt lạnh nhạt, anh rời người khỏi xe, mở cửa ra rồi nói:
- Lên xe.
160 Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi tiếp:
- Anh không thích thì mặc kệ anh, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mới là người mang đồ mà!
Âu Dương Vô Thần đi hết một lượt, anh cầm đống quần áo trên tay của người nhân viên bên cạnh, vứt hết qua cho Âu Dương Thiên Thiên, rồi nói:
- Đừng ý kiến nữa, mau thay ra đi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50