241 Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, đa số những khách mời tham gia hôm nay đều là những người có chức vị trong hắc đạo, vậy nên đương nhiên đấu giá ở đây chính là đấu "đồ xấu" rồi.
242 Âu Dương Vô Thần nhìn biểu hiện của Thời Cảnh Thường, im lặng chờ đợi. Anh liếc mắt về phía Stefan và Andrew, hơi gật đầu nhẹ.
Sau tầm 10s, Thời Cảnh Thường ngước mặt nhìn Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:
- Được rồi, điều kiện của cậu, tôi chấp nhận.
243 Thời Cảnh Thường vẫn ngồi trên ghế một cách bình thản, trước hành động của David, anh không có bất kì biểu hiện nào.
Rốt cuộc thì.
244 Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên trước lời nói của Hứa Sơ Sơ, không ngờ, cô ấy lại là một fan hâm mộ của Đường Nhược Vũ.
Thấy ánh mắt thích thú của Hứa Sơ Sơ, cô im lặng, nghe cô ấy nói nói tiếp:
- Ừm.
245 Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô vô cùng cảm động với sự trung thành của Hứa Sơ Sơ. Cô ấy. . . thật giống với những người fan hâm mộ của cô lúc trước.
246 Hứa Sơ Sơ và Âu Dương Thiên Thiên đều đồng loạt đứng hình, cảm thấy thắc mắc trước hành động của hai người đàn ông.
Có chuyện gì mà cả hai đều chạy vào đây vậy? Hơn nữa căng thẳng thế làm gì chứ, 2 cô vẫn đang nói chuyện bình thường mà.
247 Âu Dương Thiên Thiên thấy người Âu Dương Vô Thần ngã khỏi lan can, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là lao đến nắm chặt lấy tay anh.
Dùng hết sức để giữ lấy thân thể Âu Dương Vô Thần, cô nghiến răng, nói:
- Giữ chặt, đừng buông tay ra nha!
Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, đập vào mắt là hình ảnh một cô gái nhỏ đang ra sức nắm lấy tay mình, tựa như đang nghĩ nếu thả ra thì anh sẽ chết vậy.
248 Âu Dương Vô Thần ôm chặt Âu Dương Thiên Thiên vào lòng, giây phút hai người rớt xuống dưới, một lực do vụ nổ tạo ra liền tác động đến dòng nước, khiến anh bị tách khỏi cô.
249 Ánh mắt Âu Dương Vô Thần dường như đông cứng lại, anh nhìn những vết thâm tím trên lưng của người con gái, mím môi không thốt được nên lời.
250 Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô dùng tay ôm phần váy còn dư lại trước ngực mình, vừa ôm vừa nhìn Âu Dương Vô Thần nói:
- Anh. . . có áo không mang, xé váy tôi làm gì? Đừng có làm mấy cái như vậy nữa.
251 Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với hành động của người đàn ông, cô giật bắn mình, theo bản năng muốn đứng lên, nói:
- Âu Dương Vô Thần, anh làm gì vậy?
Ngược lại với vẻ hoảng hốt của ai đó, người đàn ông chỉ cầm lấy tay cô, ngăn hành động muốn đứng lên đó, trả lời:
- Đừng có cựa quậy, cô muốn chết cóng sao?
Âu Dương Thiên Thiên đỏ mặt, cô chớp chớp mắt, lắp bắp lên tiếng:
- Có.
252 Âu Dương Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt ngó nghiêng qua lại, như thể đang dò xét xem thử người đàn ông này đã ngủ thật chưa.
Sau câu hỏi của cô, người đàn ông cũng không có bất kì biểu hiện nào.
253 Sau một hồi miệt mài thổi bể phổi, cuối cùng Âu Dương Thiên Thiên cũng thành công làm lửa cháy lên. Cô thở hồng hộc ngồi bỏ hết củi vào.
254 Sáng hôm sau, đám lửa cháy cả đêm cũng đã lụi tàn, trong không khí ẩm ướt và hoang dã, ở giữa khu rừng, có hai người nam nữ đang ôm nhau ngủ.
255 Âu Dương Thiên Thiên nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm người đàn ông vừa chỉ đứng đây mấy phút trước, dường như không thể tin là anh ta đã biến mất.
256 Stefan và Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, rồi lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Hóa ra hai người cũng bơi đến đảo này, có sao hay không?
Âu Dương Vô Thần thu lại sát khí quanh người mình, anh chớp mắt, đáp:
- Bình thường, tôi cứ tưởng hai cậu đã rời khỏi con thuyền đó trước khi bom nổ rồi, vậy mà vẫn không thoát được khỏi đây à?
Dứt lời, anh xoay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay kéo cô đứng dậy.
257 Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, 3 người đàn ông lập tức nhìn về phía cô, liền thấy hướng chỉ tay đến một vũng nước gần đó.
258 Con rắn lắc lư cái đầu dài ngoằn của nó, nhìn đám người và thè chiếc lưỡi đáng sợ ra bên ngoài, khiến bất kì người nào đứng đó cũng phải toát mồ hôi.
259 Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần lăn về hai bên khác nhau, cả hai đều bị va đập mạnh và văng ra xa, cuối cùng ngã xuống đất vì không kịp điều chỉnh tốc độ.
260 Âu Dương Thiên Thiên đứng sựng nhìn đám bụi gai trước mặt, cô thở từng tiếng nặng nề, ánh mắt đảo một lượt hoảng loạn.
Cái gì thế này? Đám bụi gai này là gì chứ? Vì sao lại mọc nhiều như vậy? Nếu chúng lấp hết mọi chỗ như thế thì làm sao có lối ra đây?
Âu Dương Thiên Thiên run người, tay và chân cô dường như đều đã tê rần, không còn chút sức lực nào nữa rồi.