421 Đỗ Văn Hạo lúc này liền lên tiếng hỏi: "Việc chuẩn bị hội chẩn, trao đổi trau dồi về các chứng bệnh nan y, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?" Liêu Quý Binh nghe vậy thì vội vàng chắp tay đáp: "Các đại phu từ khắp nơi thôn làng, huyện xã, phủ lệ cũng đã đến đây đông đủ cả rồi! Mọi người đều rất mong chờ đại nhân đó ạ! Và còn có các vị nữ y, bà đỡ, thường ngày gặp các ca nan y đều có những kinh nghiệm nhất định! Ai nấy cũng đều chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bây giờ chỉ chờ mỗi đại nhân mà thôi!" "Vậy thì tốt! Ngày mai ta sẽ quay về Tĩnh Giang Phủ!" Đỗ Văn Hạo nói.
422 Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu nói: "Bệnh ôn nhiệt, thì sau khi ra mồ hôi nhiều, nếu như toàn thân lạnh, mạch phù, sẽ làm cho người bệnh buồn bực không yên, thở gấp nhưng không ra hơi! Đấy mới là hiện tượng của thoát dương! Nhưng bây giờ người bệnh sau khi dùng thuốc xong thì sốt đã giảm, nhưng thân thể lại lạnh mạch tĩnh! Cái này giống như trời đang nóng nực không tả, đột nhiên có trận mưa rào, dĩ nhiên cái nóng sẽ lập tức bị dập tắt, khí mát sẽ vô cùng! Bây giờ mạch tượng của người bệnh bình ổn, chỉ là mồ hôi ra nhiều không ngớt, là do cái nóng còn dư trong người đang toát ra ngoài, đây không phải là thoát dương! Không cần phải lo lắng!" Tuy nói là không phải lo lắng, nhưng bà lão nhìn chồng mình bất tỉnh nhân sự, không biết cái gì, thì không lo lắng không được, bà lão vì sốt ruột nên vội vã lên tiếng hỏi: "Đề Hình đại lão gia! Vậy bây giờ nên làm thế nào đây!" Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: "Không cần phải nóng vội như vậy! Cũng không cần phải đi xem đại phu nào hết, khiêng về nhà, đặt lên trên giường, cứ để ông ta ngủ một giấc, rồi ông ta sẽ tỉnh lại thôi! Bà nên nhớ kỹ là không được gọi ông ta thức dậy đâu đấy! Cứ để ông ấy ngủ và tỉnh lại một cách tự nhiên, sau đó dùng Nhân Sâm ba tiền, Đại Mạch Đông sáu tiền sắc thành thuốc uống! Sau đó lại cho ông ta uống một ít nước gạo mát, trước khi ông ta hoàn toàn tỉnh lại, tự do hoạt động thì không được phép để ông ta ăn bất cứ một loại thức ăn nào khác, nghe chưa?" Bà lão nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền dập đầu tạ ơn, sau đó liền bảo hàng xóm khiêng tấm phản đỡ Tạ đại phu lên, rồi đi về nhà.
423 Liêu Quý Binh nghe vậy lại nở một nụ cười, rồi chắp tay nói: “Mời Đỗ đại nhân lên xe ạ!” Sau đó ông ta liền chạy tới dìu Đỗ Văn Hạo lên xe. Đỗ Văn Hạo quay lại leo lên xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình của mình, Kha Nghiêu lúc này mở chiếc rèm che trên xe ra, đưa mắt ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Cái ông Liêu Quý Binh này đúng là nghĩa nặng tình sâu một cách thái quá, đã tiễn người ta hơn mười dặm đường rồi mà vẫn không chịu thôi! Lẽ nào ông ta muốn tiễn chúng ta đến biên giới của Tĩnh Giang Phủ thật hay sao?” Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Cái này gọi là Túy ông say chẳng say vì rượu!” Kha Nghiêu nhăn mặt hỏi: “Huynh nói vậy là có ý gì thế?" Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ mỉm cười chứ không đáp lại.
424 Anh Tử lúc này nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền nói chen vào: “Thiếu gia? Thế nào gọi là mồ hôi trộm ạ?” Đỗ Văn Hạo đáp: “Mồ hôi trộm chính là khi người ta đang ngủ thì bỗng nhiên toàn thân toát mồ hôi, khi tỉnh lại thì mồ hôi ngừng chảy, loại mồ hôi này giống với hành động của mấy tên kẻ trộm, chuyên rình mò ban đêm chờ người ta ngủ rồi, liền lén lút chui ra ngoài, chính vì vậy nên nó mới có tên là mồ hôi trộm.
425 Gã bổ đầu da ngăm đen kia trông thấy vậy, liền cười lên một cách thô bỉ và dâm đãng: "Ối chao chao! Thật không ngờ thân thể con gái của ngươi lại ngon lành đến vậy! Nếu mà chưa chết thì có thể đưa về hầu hạ ta một chuyến, xem xem cảm giác nó ngon ngọt đến đâu, ha ha ha!" Câu nói này làm cho mấy tên vô lại đứng xung quanh lại cười phá lên một cách hèn hạ, những câu nói tục tĩu, bẩn thỉu tiếp theo sau đó văng ra như mưa, người phụ nữ kia vội vã ôm lấy xác của con gái mình đặt xuống đất, rồi nhanh tay áp sát vào người của mình, bế ngang ra, nhưng bất kể người phụ nữ này ra sức bao nhiêu, thì bà vẫn không bế nổi cái xác lên.
426 Chưởng quầy nghe vậy liền cười đáp: “Khách quan đùa vui thật đấy, ai lại để cho muội muội của mình đi chịu khổ như vậy bao giờ? Ở cái huyện Lộc Cao này, những người đi học thêu thùa may vá, toàn là những đứa trẻ nghèo khổ thôi! Tất cả chỉ là muốn có miếng ănmới phải đi học cái đó để sinh sống!” “Đến Tú Phường học thêu thùa lại khổ như vậy sao?” Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi.
427 Đứa ăn mày nhỏ tuổi kia đang chuẩn bị mở miệng trả lời, thì đứa lớn tuổi liền vội vã giơ chân lên đá nó một cái, sau đó sợ hãi nói: "Bọn em không biết, bọn em không nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả!" Kha Nghiêu nhìn rõ hành động này của nó, nhưng nàng không tức giận, mà ngược lại mỉm cười nói: "Mấy đứa không phải ngày nào cũng ngồi chầu trực ở đây hay sao? Làm gì có chuyện không biết được? Mấy chiếc bánh bao này thơm lắm đấy!" Mấy đứa ăn mày này hai mắt cứ mở to tròn nhìn chằm chằm vào lồng bánh bao như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, bụng của bọn chúng vốn đã trống rỗng, giờ đây trông thấy cái ăn được bày ra trước mắt thì tất cả đều réo lên sôi sùng sục như trống kéo quân vậy.
428 Nữ tử kia chống nạnh đứng ở giữa cửa nhìn Đỗ Văn Hạo đánh giá một phen sau đó còn trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo theo thói quen rồi mới uốn éo đứng tránh ra.
429 Nguyệt nhi và Kha Nghiêu chạy tới sau lưng hai người hù doạ rồi hỏi: "Hù, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Đương nhiên Đỗ Văn Hạo không tiện nói chuyện bí mật cất giấu trong quyển sách da dê kia cho các nàng biết.
430 An Dật Long nói: "Đỗ đại nhân đi đường xa mệt mỏi. Hay đại nhân tới phủ nha nghỉ ngơi trước". Đỗ Văn Hạo nói: "Không có gì. Ngươi tới cửa thành chờ ta, nói chuyện này rất khó giải quyết.
431 Đỗ Văn Hạo nói với phụ nhân Chu thị: "Ta nghe nói mẹ chồng của ngươi được tiên đế ngự bút vì bà một đời đức hạnh nuôi dưỡng ba người con, phải không?" Chu thị kiêu ngạo nói: "Đúng vậy".
432 Đỗ Văn Hạo tiếp nhận, hắn móc trong người ra một tờ ngân phiếu đưa cho tên Hiệu uý: "Huynh đệ hãy nhận lấy". Tên Hiệu uý nhìn lướt qua thì thấy đó là tờ ngana phiếu hai mươi lượng, hắn rất cao hứng.
433 Tà Thứ bên cạnh cười lạnh nói: "Lúc này đừng nói là Hoàng thái hậu, cho dù là Thái hoàng Thái hậu sống lại cũng không cứu được ngươi!" Khụ khụ, Thái Xác vội ho khan, trừng mắt lườm Tà Thứ.
434 Hôm nay, cũng là ngày thứ sáu Đỗ Văn Hạo quay lại kinh thành, bầu trời lúc bắt đầu âm u, mưa dầm rả rích. Ngay đêm đầu tiên, Đỗ Văn Hạo đem toàn bộ sự tình ra kể cho Thẩm sư gia nghe.
435 Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy xong cả hai người Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu đều thở hắt ra. Kha Nghiêu sau đó liền quay sang Tuyết Phi Nhi mặt câng câng lên nói: “Phi Nhi tỷ vừa rồi may mắn đấy, chẳng qua muội lúc nãy do hồi hộp quá nên quên thôi, nếu không hả.
436 Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền kinh ngạc kêu lên: “Hoàng Thái Hậu đã xuất quan rồi hay sao?” Thái Kinh nghe vậy liền đáp: “Đúng vậy! Tối ngày hôm qua tụng kinh nhiệm phật xong là xuất quan rồi!” “Không phải không phải là.
437 Sau khi Thái Kinh bước ra khỏi phòng, thì Đỗ Văn Hạo cũng đi theo ra cửa tiễn. Thái Kinh nghe nói Bàng Cảnh Huy muốn ngồi lại nói chuyện tâm sự với con gái của mình, nên ông ta liền về trước một mình.
438 Đỗ Văn Hạo nói: “Tiêu công công có gì cứ việc nói!” Tiêu công công nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền đưa mắt lên nhìn hắn một cái rồi nói: “Nghe nói Đỗ đại nhân lúc mới về có phát sinh hiểu lầm với hai vị Vương Gia là Tào Vương và Ung Vương! Sau đó còn lấy đao lần lượt kề cổ hai người làm con tin.
439 Lúc này Đỗ Văn Hạo đúng là cũng không có đối sách nào cả, khi nghe Hoàng Thái Hậu nói có vẻ tuyệt vọng như vậy liền ngượng ngùng nói: “Vi thần. . . vi thần đúng là không biết nên làm thế nào để thu lại binh quyền của cả hai bên cả.
440 Trong phủ tể tướng. Tể tướng Vương Khuê thân mặc cẩm bào, ngồi khoanh chân trên chiếc giường mềm bằng gỗ lim mạ viền vàng, dưới mông là đệm bào đại hồng kim tuyến, dựa nghiên vào gối đoạn hoa màu vàng, tay cầm một chuỗi phật châu bằng mã não, tay kia bưng một chén trà bằng sứ trắng, nắp đậy lệch, để lộ ra một mùi thơm thoang thoảng.