Đỗ Văn Hạo nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một trung niên nam tử mặc bộ tang phục chậm rãi bước tới, lướt mắt về phía mọi người rồi chắp tay với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ngự y, bổn vương thất lễ rồi!"
Viên quan dẫn đường đứng bên cạnh vội vàng nói: "Đề hình quan đại nhân, vị này chính là Ung vương gia!"
Đỗ Văn Hạo càng giật mình. Vị Ung vương - Triệu Nhan này chính là thứ tử của Tống Anh Tông, thân đệ đệ của Tống Thần Tông, anh trai của Tào vương. Lần trước khi Tống Thần Tông giả bệnh, hắn cũng tới, lúc ấy từng gặp qua một lần, cho nên nhìn có chút quen mắt. Thấy Ung Vương khách sáo như vậy lập tức sinh lòng kính sợ, nói: "Vương gia, ngài bất tất phải đa lễ. Hôm nay mọi người đều đã trở mặt, với hạ thần, hạ thần cũng không mong dàn xếp được. Ta chỉ muốn gặp Hoàng thái hậu, lão nhân gia hiện giờ đang ở đâu?"
Ung vương nhìn lướt về phía đám hộ vệ: "Còn không lui ra ngoài?"
Đỗ Văn Hạo tất nhiên sẽ không buông binh khí xuống, lạnh lùng nói: "Ung vương gia, ty chức cũng không muốn như vậy, nhưng các ngươi nên biết, hơn nửa năm trước, ta rời kinh thành là phụng chỉ đảm nhận quản lý Thành Đô phủ Nhã châu, sau đó Hoàng Thượng lại hạ chỉ để ta tuần y các lộ cùng Đề Điểm Hình Ngục Các Lộ. Ta ở bên ngoài cũng không phải là tự ý rời khỏi cương vị, chính là phụng chỉ ban sai, ta nhận được tin tức bệnh tình hoàng thượng nguy kịch, ngày đêm tới đây, trên đường không có dám nửa điểm chậm trễ. Nhưng bốn người bọn họ lại luôn miệng đổ tội, nói rằng Thánh Thượng băng hà đều là do ta. Cái này là không công bằng! Ta muốn gặp Hoàng thái hậu! Trừ phi Hoàng thái hậu tới đây ta mới buông binh khí!"
Ung vương rơi lệ nói: "Hoàng Thương cùng Thái hoàng Thái hậu lần lượt băng hà, hai cuộc tang sự cần người xử lý. Hoàng Thái hậu đang được quận chúa chăm sóc, không ở trong này."
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm, ty chưc không dám làm phiền Hoàng thái hậu đích thân tới, nhưng sợ một mình rời đi sẽ gặp độc thủ, đành phải để Tào Vương gia đi cùng, khi nào đến nơi tất sẽ thả Tào Vương gia. Chỗ nào đắc tội mong vương gia thứ tội!" Dứt lời liền túm lấy Tào vương, định đi ra ngoài.
Ung vương cất bước tiến lên nói: "Đỗ đại nhân, hãy để bổn vương thay cho xá đệ, cùng đại nhân đi gặp Hoàng thái hậu, thế nào?"
Dứt lời liền không để cho Đỗ Văn Hạo phản ứng, bước tới hai bước, quay lưng về phía sau, bộ dáng như bó tay chịu trói.
Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng sinh vài phần bội phục vị Ung vương này, thầm nghĩ đối phương hành động quang minh như thế, mình lại muốn bắt cả hai con tin thì cũng có vẻ hẹp hòi. Bất quá, đang trong lúc nguy hiểm, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, không thể để ý nhiều thứ như lúc thường được. Lập tức hắn vươn tay trái, nắm lấy mạch môn Ung vương.
Lâm Thanh Đại từng nói, mạch môn bị giữ, cả nửa thân thể đều trở nên tê dại, căn bản không thể kháng cự. Cho dù đối phương có võ công cao hơn mình bao nhiêu thì chỉ cần mạch môn bị giữ thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Vì thế trong lòng Đỗ Văn Hạo liền đại định, hạ đơn đao xuống, đi tới sau lưng: "Ung vương gia, ty chức là người sợ chết, vì bảo vệ tính mạng, đành phải đắc tội."
Ung vương gia một tay bị giữ chặt nhưng lại chưa từng dụng lực một chút nào, giống như cả cánh tay đó không phải của mình vậy, trên mặt hắn vẫn trấn định tự nhiên: "Đỗ đại nhân, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái. Bổn vương đã nói, vừa rồi chỉ sợ là một sự hiểu lầm. Xá đệ cùng bổn bương cũng không biết nguyên nhân trong đó, chỉ nghe nói đại nhân là ngự y, lúc Hoàng Thượng cùng Thái hoàng thái hậu bệnh tình nguy kịch lại không ở bên người, nhất thời tình thế cấp bách cho nên mới mạo muội, không phải cố ý vu oan hãm hại."
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, lời này cũng có lý, cũng không phải quan viên nào được điều động ra ngoài, những người khác cũng nắm rõ. Rất nhiều người là việc. Rất nhiều người chẳng bao giờ đi tim hiểu việc không liên quan tới mình, huống chi người ta đường đường là vương gia và Tể Tướng đương triều, lại càng không để ý tới một viên quan nho nhỏ như mình. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thoáng buông lỏng.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Ung vương thoáng đánh giá Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới, thấy hắn người đầy bụi đất, trong mắt tràn ngập tơ máu, mặt mày mỏi mệt liền biết hắn không hề nói dối, thở dài nói: "Đỗ đại nhân quả nhiên bất kể ngày đêm chạy tới, nếu không sẽ không có bộ dạng chật vật thế này. Đại nhân đúng là không nói dối, là bọn họ trách lầm đại nhân."
Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói chân thành, trong lòng không khỏi có cảm giác ấm áp, một nỗi ủy khuất tự nhiên dâng lên, bất giác trong mắt cho ướt át, nói: "Chỉ tiếc, ty chức đã tới chậm một bước, không thể cứu được Hoàng Thượng và Thái hoàng Thái hậu, thật sự là trong lòng không yên."
"Đại nhân không nên tự trách, bổn vương từng nghe hoàng huynh nói, đại nhân nhậm chức ở Thành Đô phủ, thứ nhất là do đại nhân có kiến giải về an bang trị quốc khá đặc biệt, hoang huynh rất muốn kiến thức một chút. Thứ hai nữa là tới biên giới Thổ Phiên tìm một loại linh dược tên là đông trung hạ thảo, chữa bệnh cho hoàng huynh."
"Ngươi cũng biết chuyện hoàng thượng sinh bệnh?"
"Đúng vậy, Ninh công công mấy lần tìm bổn vương, nói ngươi trước khi đi đã từng luôn miệng dặn dò, muốn Hoàng Thượng nhớ uống thuốc. Nhưng Hoàng Thượng một mực nói không mình không có bệnh, không cần uống thuốc. Bức bách mãi mới uống một chén, nhưng sau đó lại bận rộn quốc gia đại sự không uống nữa. Dược liệu trân quý ngươi đưa từ Tây Vực tới, hắn cũng đem toàn bộ cho Tư Mã đại nhân, bản thân chưa từng dùng một chút nào."
Đỗ Văn Hạo trong lòng cười khổ. Trước khi đi hoàng thượng quả thật nghĩ như vậy. Mình cũng từng trịnh trọng khuyên hắn phải thận trọng mới bệnh tình của mình, nhưng hắn lại ngoảnh mặt không quan tâm. Hiện tại Ung vương nói ra việc này, chứng tỏ biết rõ chuyện này, không khỏi có chút cảm kích. Bất quá cánh tay nắm mạch môn cũng không thả lỏng chút nào. Bây giờ thà rằng làm tiểu nhân còn hơn là mất mạng.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Xin hỏi vương gia, khi hoàng thượng lâm chung có di chiếu cho ai quản lý xã tắc?"
Ung vương thở dài một tiếng, lắc đầu: "Ngươi là người trong nhà, việc này ta cũng không gạt người, hoàng huynh đột nhiên phát bệnh, ngay cả thái y cũng chạy đến không kịp, đã cưỡi hạc về tây. Cho nên chưa từng lưu lại di chiếu."
"Đột nhiên phát bệnh? Thậm chí ngay cả di chiếu cũng không có? Là đột tử cấp tính hay là bị người hãm hại? Đỗ Văn Hạo cũng chẳng dám suy đoán nhiều. Loại đấu đá cung đình thế này tốt nhất là kính nhi viễn chi. Đặc biệt là lúc này, khi đế vị chưa xác định, hoàng cung chính là nơi nguy hiểm nhất, phải tránh càng xa càng tốt, nghe càng ít những điều không nên nghe càng tốt. Cho nên hắn cũng không dám hỏi nữa, dẫn theo Ung vương đi về phía trước.
Ung vương cũng nói khá nhiều. Trên đường thỉnh thoảng tán dương y thuật Đỗ Văn Hạo như thần, Đỗ Văn Hạo lại khẩn trương lưu ý đám hộ và đám người Tào vương bán theo phía sau, sợ là Ung vương lợi dụng điểm này phân tán sự chú ý của mình, để bọn hộ về cứu ra. Nhưng thấy đám hộ vệ chỉ dám đi theo với khoảng cách khá xa, cũng không có ý xuất thủ cứu chủ, trong lòng an tâm hơn một chút.
Nhìn thấy cờ trắng trong tẩm cung thái hoàng thái hậu xa xa, Đỗ Văn Hạo trong lòng hơi trấn định, nói với Ung vương: "Vương gia, ty chức đắc, nếu như ty chức còn mạng trở về, nhất định sẽ đích thân đến tạ tội!"
Sau khi rời khỏi hoàng cung, lúc này Đỗ Văn Hạo mới đem những truyện xảy ra kể lại. Lâm Thanh Đại cả kinh, cả người phát lạnh, không thể tưởng được những người này vậy mà lại áp đặt tội danh. Cái chức ngự y này thật sự là không tốt lành a. Tiếp đó Lâm Thanh Đại vội hỏi Đỗ Văn Hạo tiếp theo nên làm cái gì.
Đỗ Văn Hạo nghĩ một lúc rồi nói: "Không có cách nào, hiện tại chỉ có thể chờ Hoàng thái hậu niệm kinh xong. Đợi sau khi nói cho nàng biết thì mới an toàn."
Lâm Thanh Đại nói: "Có lẽ chúng ta trốn đi trước. Chúng ta chẳng phải mua được một tòa trạch viên có đồn đại chuyện ma quái sao. Người khác hẳn là không nghĩ tới chúng ta lại trốn ở đó. Xem xét động tĩnh rồi nói sau."
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Có lý. Vậy chúng ta không quay về nữa. Thử xem có kẻ nào bám theo không ròi mới đến tòa trạch viện có chuyện ma quái đó trốn vài ngày."
Hai người vừa đi vừa chú ý quan sát phía sau nhưng không hề phát hiện có kẻ nào bám theo, rồi tới trà lâu cách Ngũ Vị Đường không xa. Sau khi hai người đi vào, chưởng quỹ kia vô cùng cao hứng, vội vàng ra chào hỏi Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo chỉ hàn huyên qua loa vài câu rồi kêu hắn maag ngựa và hai bộ quần áo sạch sẽ tới, nói mình có chuyện gấp phải ly khai. Hai người thay đổi trang phục rồi rời khỏi trà lâu bằng cửa sau. Trên đường mua chút đồ ăn rồi gói kỹ. Sau khi tới tòa trạch viện, quan sát không có ai rồi mới leo vào.
Sau đó vài ngày, Lâm Thanh Đại liền lợi dụng bóng đêm trở về Ngũ Vị Đường, xem xét động tĩnh xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Ngũ Vị Đường toàn bộ đều như trước, Hàm Đầu ở tiền đường chẩn bệnh, người bệnh vẫn đông như trước, còn có hai vị đại phu hỗ trợ. Bốn phía cũng không phát hiện ra người nào đáng chú ý. Sau khi trở về nói cho Đỗ Văn Hạo, hai người đều cảm thấy, Ung vương này thật biết giữ lời, nói không chừng đã thật sự bỏ qua chuyện mình bắt hai vị vương gia làm con tin. Chỉ là không biết Ung vương là rộng lượng hay lại có mục đích khác.
Ba ngày trước có tin tức truyền ra, hoàng cung lập linh đường, bắt đầu tiếp nhận văn võ bá quan phúng viếng. Chức quan của Đỗ Văn Hạo trong triều cũng chẳng tính là gì, cho nên không cần phải vào vội.
Đợi đến ngày thứ năm vẫn không có động tĩnh gì, haingười khẳng định Ung vương thật sự không có ý đối phó Đỗ Văn Hạo rồi mới trở lại Ngũ Vị Đường.