Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tống Y

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử
Số chương: 605
Chương mới nhất: Chương 549: Chiều Hà Mãn Thiên
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: Lịch sử - Y họcNguồn: vip. vandan. vn, 4vn. euTruyện nói về Đỗ Văn Hạo - 1 sinh viên trường Y, am hiểu trung y (vì có người bác mở phòng khám trung y, được bác dạy trung y từ nhỏ đến giờ).

Danh sách chương Tống Y


Chương 322: Tứ Phương Tầm Y.

381 Trong lòng Đỗ Văn Hạo lúc này vô cùng thất vọng, hắn hiện giờ cảm thấy bản thân mình không thể nuốt trôi kết quả tồi tệ như thế này. Hắn không ngờ rằng hắn hết lòng hết sức vì triều đình, thậm chí quên mình liều chết để đánh đuổi quân Tây Sơn ra khỏi bờ cõi Đại Tống, vậy mà lại bị coi là lạm dụng binh quyền, có ý tạo phản.


Loading...

Chương 323: Ra Roi Quất Ngựa

382 Đỗ Văn Hạo trông thấy gói Đông Trùng Hạ Thảo này đang ở trong tay của mình, thì cảm thấy sung sướng vô cùng, hắn chạy luôn đến bên của Lý Phố nói: "Thật là kỳ diệu! Ta đã lấy được loại thuốc quý hiếm này rồi! Bây giờ ngươi phái người mau mau phóng về kinh thành báo tin ngay lập tức! Chỉ cần có loại thuốc này thì căn bệnh của Tư Mã đại nhân và Hoàng Thượng đều sẽ được chữa khỏi thôi! Giờ ta sẽ viết đơn thuốc, và cách dùng rồi đưa cho người kia, việc này vô cùng gấp, ngươi phải nhanh chóng làm cho ta việc này luôn đi!" Lý Phố nghe xong bèn chỉ vào hai tên gián điệp Thổ Phồn nói: "Vậy hai tên này chúng ta sẽ giải quyết chúng ra sao đây?" Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn cười nói: "Đó là việc của Lý tướng quân mà! Tướng quân muốn làm gì thì làm, ta không có quyền can dự vào!" Lý Phố cũng cảm thấy hai tên gián điệp này biết nói tiếng của Đại Tống, nên ông ta cũng dè chừng, không dám nói gì nhiều trước mặt chúng, vì vậy mà nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy bèn gọi người áp giải hai tên gián điệp đó đi, sau đó Lý Phố mới quay sang Đỗ Văn Hạo nói: "Đại nhân! Mạt tướng không muốn đại nhân rời khỏi đây chút nào cả!" Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng đã cảm thấy chua chát lắm rồi, do vậy hắn cũng không muốn nhắc gì thêm về chuyện bị cách chức nữa, nên nghe Lý Phố nói vậy, bèn khéo léo chuyển đổi chủ đề nói chuyện: "À! Đúng rồi! Khi ngươi đưa Kha Khắc đưa về cung thì Lão Li có nói gì không vậy?" Lý Phố nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy biết hắn vẫn còn đau đớn chuyện bị cách chức, nên sau một hồi suy ngẫm, ông ta liền đưa mắt ra nhìn sung quanh, rồi vén áo quỳ luôn xuống, ôm quyền nói: "Đỗ đại nhân! Mạt tướng vốn là một tướng quân bại trận, tiền đồ bấp bênh, cuộc sống lận đận, mạt tướng cứ nghĩ cuộc đời của mình sẽ kết thúc với một kết quả bi thảm, không thể ngóc đầu lên được như ngày hôm nay! Nhưng nhờ có đại nhân chỉ dẫn, cất nhắc mạt tướng, mạt tướng mới có được vinh quang như ngày hôm nay.


Chương 324: Hư Thực Không Phân

383 Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn đoán xong, thì trầm ngâm đôi lúc, sau đó hắn lại hỏi: "Lão nhân gia! Khi mới bị bệnh thì đại tiện của lão là không thông, đúng không nhỉ?" Ông lão nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại: "Đúng vậy! Sao tiên sinh lại biết thế?" Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: "Lão nhân gia không những đại tiện không thông, mà còn hay cảm thấy chóng mặt, thân thể tê dại, đúng không?" Ông lão nghe vậy thì lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, lão theo phản xạ đưa tay lên bóp bóp vào cánh tay của mình nói: "Tiên sinh! Tiên sinh đúng là quá thần rồi! Lão phu bị bệnh ra sao, tiên sinh đều biết được hết!" Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: "Bệnh chứng và mạch tượng đã nói cho tại hạ biết như vậy! Lão đã tìm đại phu khám cho mình, nhưng càng khám bệnh càng nặng hơn, đúng không?" Ông lão nghe xong thì chỉ biết há hốc mồm, ngoái đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa.


Chương 325: Căn Bệnh Hoành Hành Tại Nhà Nghỉ.

384 Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu nói như vậy bèn đưa tay lên khoát khoát nói: "Thôi, bỏ đi đừng làm như vậy! Lão nhân gia, lão đem phương thuốc đây cho tại hạ, để tại hạ cắt thuốc dùm cho lão!" Chưởng quầy đứng cạnh đó cũng nói: "Đúng đấy! Lão còn không mau đưa đơn thuốc đây cho tôi, tôi đến trưa là đóng cửa rồi, không mở cửa nữa đâu!" Kha Nghiêu thấy vậy bèn lên tiếng: "Ông lão! Nếu như con dâu của lão không chịu đưa tiền cho lão cắt thuốc, thì Đỗ đại ca sẽ trả tiền dùm cho lão, lão nên biết rằng trên đời này không phải người nào cũng giống với con dâu lão cả đâu, bởi vì thế gian này không phải ai cũng thấy tiền sáng mắt, chỉ nhận tiền chứ không nhận người như bà ta cả!" Chưởng quầy nghe Kha Nghiêu nói ra như vậy, cũng không ngờ một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi lại có thể thốt ra những lời như thế, tuy rằng lời của nàng hơi khó nghe, nhưng lại vô cùng có lý, thấy vậy bèn nói: "Vị cô nương này nói đúng lắm, con dâu của lão ghê gớm, sư tử Hà Đông như vậy, cả cái trấn này ai mà chả biết, nó mà cho tiền lão thì mới trời sụp, không cho tiền lão thì là lẽ đương nhiên rồi!" Thành lão hán nghe xong, thì ngồi trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng lấy từ trong tay áo ra đơn thuốc của Đỗ Văn Hạo rồi đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy đưa tay tiếp lấy, vô cùn kinh ngạc, rồi đi đến bên quầy thuốc lấy cân ra đong thuốc nói: "Thành lão à! Để tôi nói cho lão biết nhé, bệnh này của lão vẫn còn vô cùng nghiêm trọng, có phải là dạ dày của lão không tốt, đại tiện có màu không vậy?" Thành lão hán nghe vậy thì chỉ im lặng gật đầu trả lời.


Chương 326: Bệnh Không Đợi Người.

385 Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy vô cùng khó xử, không biết xử lý ra sao, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn tiến tới nói với Kha Nghiêu: "Con nhóc nghịch ngợm này, muội chỉ biết bắt nạt Đỗ đại ca của muội thôi! Huynh ấy sao dám đưa tay động thủ mà đánh nữ giới cơ chứ, hơn nữa người đó lại là một người xinh đẹp như muội!" Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, rồi chắp hai tay ra đằng sau quay người đi ra khỏi phòng, Kha Nghiêu thấy vậy vẫn cố nói với theo: "Đỗ đại ca! Rốt cục là muội có được ra ngoài đi chơi không vậy?" Đỗ Văn Hạo vẫn quay lưng, đầu không ngoái lại đáp: "Khi nào muội trở nên ngoan ngoãn hơn thì ta sẽ cho muội đi!" Kha Nghiêu nghe vậy thì sị cái mặt ra, hai chân dẫm dẫm xuống đất nói: "Đỗ Văn Hạo! Huynh.


Chương 327: Truyền Máu.

386 Trong tiếng hô lên kinh hãi tất cả mọi người đều xúm lại xem nhưng bị Lý Phổ và hộ vệ cùng sai dịch nha môn cản lại. Đỗ Văn Hạo cầm tay thử xem mạch, quả nhiên mơ hồ có nhịp đập của mạch khẽ động.


Chương 328: Phân Công Tra Án.

387 Đỗ Văn Hạo vô cùng xúc động xem ra sau này hắn phải giải quyết vấn đề truyền máu. Sau khi bình phục phải tiến hành nghiên cứu thêm về vấn đề này nếu không sau này gặp lại chuyện này không những máu toàn thân bị hết sạch, không cứu được nhiều người mà bản thân hắn cũng mất mạng vì cái danh người truyền máu vạn năng đó.


Chương 329: Khí Suyễn Chi Chứng.

388 Tiền Bất Thu cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm sư phụ, bệnh nhân đây cảm thấy sau lưng rét lạnh. Lão hủ dự chẩn cũng biện chứng là ẩm lưu tâm hạ. Tế tư Cảnh đại phu dùng phương cũng không có gì là sai biệt lắm, vì sao y dược không phát huy hiệu quả, lão phu thực không sáng tỏ, thỉnh sư phụ chỉ điểm.


Chương 330: Kế Hoạch Thay Đổi.

389 Diệu Thủ khom người nói: "Phương trung ma giúp tán bổ tiết, ôn khí tích tụ quá thịnh khiến mao úc bế, khí tại phế đại thịnh, nghịch chuyển lên trên. Những triệu chứng này rõ ràng là phế suyễn.


Chương 331: Biện Chứng Hàn Nhiệt.

390 Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu sẵng giọng như vậy cũng bất giác cau mày lại, định nói nàng mấy câu, nhưng hắn vẫn kìm lòng lại, vì thấy tên nam nhân kia đúng là có cái nhìn vô lễ.


Chương 332: Thâm Sơn Cổ Tự (1+2 Thiếu 3).

391 Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đi đến bên chiếc bàn gần đó, đưa bút lên viết phương thuốc chữa trị, sau đó đưa cho Triệu Tam bảo gã đi sang thôn Giáp ở bên cạnh mà cắt thuốc.


Chương 333 Bơi Thuyền Dưới Trăng .

392 Kha Nghiêu nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái mới lớn, nên ăn uống cũng vô cùng nhỏ nhẹ, nàng cũng chỉ ăn hết nửa bát cháo là ngừng. Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo than vãn như vậy, bèn ngồi thẳng người dậy nói: "Đỗ đại ca! Huynh nói như vậy thì chẳng khác nào coi muội là người ngoài rồi, trên suốt dọc đường đi huynh là người đã chăm sóc cho tất cả mọi người, bây giờ huynh bị bệnh thì muội lẽ dĩ nhiên sẽ chăm sóc lại cho huynh, đây cũng là một cơ hội tốt để cho huynh được hưởng thụ cảm giác được người khác phục vụ nữa mà, ha ha! Huynh còn khách khí cái nỗi gì cơ chứ?" Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu nói vậy thì chỉ biết mỉm cười lắc đầu, sau đó cố gắng ăn nốt nửa bát cháo còn lại.


Chương 334 Tà Ma Ngoại Đạo .

393 Đỗ Văn Hạo hai tay chạm vào cơ thể mềm mại, trơn tru, trắng muốt như ngọc bích của Lâm Thanh Đại, sau đó liên tục đưa lên đưa xuống không ngừng vuốt ve, không ngừng kích thích những vùng nhạy cảm nhất trên cơ thể của nàng.


Chương 335: Kẻ Điên Trên Gác Thượng .

394 Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thở dài lên một tiếng rồi nói: "Nàng nói không sai chút nào, khắp thiên hạ người bệnh nhiều vô kể, ta cũng không thể nào mà một tay chữa trị hết cho tất cả mọi người được, ta quả là tham lam và ích kỷ, nếu như chỉ vì chuyện chữa bệnh mà đặt toàn bộ tính mạng của người nhà của mình vào vòng nguy hiểm thì thật không nên một chút nào cả! Ài! Ngày mai khi hai người bọn họ đến đây thì nàng hãy nói rằng ta không thể chữa trị bọn họ thay ta! Bảo bọn họ đi tìm vị đại phu khác mà chữa trị, khắp thiên hạ này lẽ nào không còn người khác có thể chữa trị cho đứa bé đó hay sao?" Lâm Thanh Đại mặc dù rất cứng trong việc khuyên nhủ Đỗ Văn Hạo không nên tham gia vào chuyện rắc rối này, nhưng khi nghĩ đến hành động này của mình có thể làm đứa bé kia mất mạng, thì cũng vô cùng buồn bã, bất giác nói: "Có lẽ đúng là sẽ có một vị đại phu y thuật cao siêu xuất hiện mà chữa bệnh cho nó! Nhưng mà, e rằng cũng chẳng có vị đại phu nào dám đứng ra chữa bệnh cho nó cả! Ai cũng sợ mang vạ vào thân mà!" Nhưng, cả hai người Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đều rất bất ngờ là, vào đến trưa của ngày hôm sau thì mẹ con của mỹ phụ kia cũng không đến tìm hai người nữa.


Chương 336 Bệnh Viêm Nhiễm .

395 Kha Nghiêu thấy tên điên này đột nhiên lên tiếng hỏi mình, làm cho bao nhiêu người đều đổ dồn về phía mình, bất giác không biết làm thế nào cho phải. Nàng ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thấy hắn gật đầu ra ý, nên đành ngẩng sang phía Diệp Phong đáp: "Ta tên là Kha Nghiêu! Là em gái của Đỗ Ngự Y!" Diệp Phong lúc này rất sợ Kha Nghiêu trông thấy gương mặt xấu xí của mình, nên theo phản xạ tự nhiên sau khi thấy Kha Nghiêu ngước lên nhìn mình đã đưa hai tay ôm lấy gương mặt, sau đó gã lại giương mắt lên chăm chú nhìn Kha Nghiêu một hồi lâu, rồi lại thốt lên: "Cô nương ngày hôm nay đến nhà Diệp Gia của ta chơi! Có phải là muốn cầu than với ta không?" Diệp Chiêu đứng dưới nghe xong thì giật mình kinh hãi, giở trò khinh mạn với gia quyến của thượng quan là một trọng tội vô cùng khủng khiếp, chính vì thế mà ông ta vội vã hét lên: "Thằng khùng kia! Mày im ngay cái miệng lại cho ta! Mau xuống đây nhanh lên!" Nói xong Diệp Chiêu lại quay sang Đỗ Văn Hạo cúi người nói: "Ngự Y đại nhân! Kha Nghiêu cô nương! Xin hai người xá tội cho đứa em trai hồ đồ của hạ quan, nó chẳng may xúc phạm đến cô nương, chờ nó xuống đây rồi thì hạ quan nhất định sẽ trị tội nó một cách nghiêm khắc!" Đỗ Văn Hạo nghe xong thì khoát khoát tay độ lượng nói: "Anh ta bị bệnh nói năng lung tung cũng là lẽ thường tình! Bổn quan cũng chẳng vì chuyện vặt vãnh này mà đi trách cứ anh ta cả, không có vấn đề gì đâu!" Còn Tuyết Phi Nhi đứng gần đó thì không nhịn được cười, nàng nghe gã điên Diệp Phong nói năng như vậy thì phì cười, buông thõng luôn một câu: "Này! Anh chàng mặt nổi hoa kia ơi! Này! Có nghe thấy ta nói gì không? Người ta cũng đồng ý anh rồi đấy!" Đỗ Văn Hạo thấy Tuyết Phi Nhi nói vậy, thì liền quay sang Kha Nghiêu, trông nét mặt của nàng lúc này tức đến độ trắng bệch cả ra, hắn thấy vậy liền thấp giọng nói với Kha Nghiêu: "Muội đừng để ý quá làm gì! Anh ta chẳng qua là bị bệnh, đầu óc không được bình thường, giờ đây chúng ta tìm cách bắt anh ta xuống đây, nhỡ có gì xảy ra thì còn đỡ nguy hiểm hơn là ngồi trên đó!" Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thì ngay lập tức mặt lại tươi như hoa đáp: "Đỗ đại ca nói đúng lắm! Tiểu muội cũng có ý nghĩ như vậy! Đỗ đại ca đã muốn vậy, thì tiểu muội nghe theo lời của Đỗ đại ca là cùng chứ gì!" Kha Nghiêu nói xong, liền tiến trước hai bước, sau đó ngẩng mặt lên, tay phe phẩy chiếc quạt, nói với Diệp Phong phía trên cao kia: "Anh muốn thành thân với tôi phải không? Vậy thì được rồi! Anh xuống đây trước cái đã!" Diệp Phong nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, anh ta tung hê người lên một cái, suýt chút nữa thì ngã bổ nhào xuống phía dưới đất, hành động này của Diệp Phong làm cho mọi người đứng ở bên dưới phải thốt kêu lên một tiếng kinh hãi, nhưng cũng may mà Diệp Phong phản ứng cũng đủ nhanh, chỉ lắc lư hai cái thôi, là anh ta đã đứng vững lại được như cũ, sau đó Diệp Phong vỗ tay lên vui vẻ nói: "Vậy là quá tốt rồi! Cô nương có nói thật không vậy?" "Thật hay giả gì bây giờ vẫn chưa phải là điều quan trọng, việc trước tiên là anh phải để cho tôi xem mặt một cái mới được chứ đúng không? Anh đứng ở trên cao như vậy, cũng chẳng ra thể thống gì cả, như vậy anh có thấy thất lễ với tôi không?" Kha Nghiêu đáp.


Chương 337: Đôi Giày Quân Đội .

396 Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục chỉ vào những chỗ mưng mủ trên phía họng nằm trên cổ của Diệp Phong nói tiếp: "Những đường viền của vòm họng ở cổ thì cũng thể hiện ra bệnh tình chưa đến mức nặng lắm, nhưng cũng đủ để cho chúng ta phải chú tâm theo dõi, vì một khi cái Ung ở đây nó mà trở nên nghiêm trọng sẽ dẫn đến động kinh, thậm chí còn làm cho người bệnh hôn mê bất tỉnh nữa.


Chương 338: Kiến Thức Là Vàng Là Bạc! .

397 Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: "Khả năng ăn uống của đứa bé thế nào?" Lân Nhi thấy vậy thì nói luôn: "Con không thích ăn cơm đâu! Mấy người đầu bếp trong nhà của con nấu ăn chẳng ngon chút nào cả!" Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: "Vị tiền y chữa trị trước cho lệnh lang nói thế nào vậy?" Diệp Chiêu bèn nói: "Nói là thân thể suy nhược, vừa hàn vừa nhiệt cộng thêm mấy thứ tạp chứng khác nữa!" Nói xong, Diệp Chiêu bèn moi trong ngăn tủ gần đó ra một tờ giấy, có ghi phương thuốc của tiền y cho Đỗ Văn Hạo xem xét.


Chương 339: Thu Phí Học Viên .

398 Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn mỉm cười nói: "Nghe mấy người các nàng nói như vậy thì ta cũng thấy chúng ta đúng là nên làm nghề kinh doanh buôn bán thì hợp lý hơn nghề hành y này đấy! Ha ha ha! Nói vậy thôi chứ, mấy việc này thì cứ giao hết cho Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại lo liệu hết, dù sao thì cách điều chế, công thức hai người các nàng cũng đã biết hết cả rồi, không cần ta phải nói nữa đúng không?" Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn nói: "Thiếp đang định nói đến chuyện này đây! Công thức pha chế là chìa khóa thành công vô cùng quan trọng của vụ làm ăn lần này, trước mắt thì ngoại trừ Văn Hạo ra, thì người biết thêm về công thức pha chế này chỉ có thiếp, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nữa mà thôi! Điều này thì chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, quyết không được để lộ ra ngoài mới được!" Tuyết Phi Nhi nghe xong thì vỗ ngực tự đắc nói: "Cái này thì Thanh Đại tỷ cứ yên tâm đi! Muội tự biết truyện này nó quan trọng như thế nào rồi! Khi trước muội pha chế thuốc đều chỉ có muội và Vũ Cầm tỷ tỷ hai người làm thôi, tuyệt đối không có bất kỳ người ngoài nào biết được cả!" Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng gật gật đầu đồng ý câu nói của Tuyết Phi Nhi.


Chương 340 Không Thể Dứt Bỏ Những Phiền Phức! .

399 Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, đứa người ở liền chạy từ bên ngoài, vào vẻ mặt hớt hơ hớt hải nói: "Bẩm đại lão gia! Có Ngô Chi Huyện đến thăm! Giờ đang ở dưới phòng khách dưới lầu chờ đợi đó ạ!" Ngô Chi Huyện giờ này đến đây làm gì không biết nhỉ? Đỗ Văn Hạo nghe xong liền lập tức đứng dậy, đem theo cả Lưu Huyện Ủy đi xuống dưới lầu, đến phòng khách để gặp Ngô Chi Huyện.


Chương 341: Lựa Chọn Bất Đắc Dĩ .

400 Tô Thành cúi đầu trầm ngâm không nói. Một hồi lâu sau hắn ngẩng đầu nói: "Đại nhân, tiểu nhân biết đại nhân đang nói gì nhưng thực sự tiểu nhân không nhớ gì cả".


Loading...

Truyện cùng thể loại

Bộ Bộ Kinh Tâm

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 115



Đế Trụ

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 100


Thuận Minh

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 449



Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 1320


Đế Quốc Thiên Phong

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 302


Bá Nghiệp

Thể loại: Xuyên Không, Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 29


Hình Đồ

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 220


Tam Quốc Tranh Phong

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự, Xuyên Không

Số chương: 29