321 "Ta là ai, ta dĩ nhiên là Hoàng Hậu nương nương rồi!" Trần Mỹ Nhân đong đưa hai chân của mình, đắc ý nhìn xuống đám người ngay phía dưới chân mình, trên đỉnh đầu của nàng còn ẩn hiện một vết thương chưa lành, không biết là nàng bị thương tự bao giờ nữa.
322 Đỗ Văn Hạo từ trước đến giờ có ấn tượng rất tốt với Liên Nhi, tuy hắn đối với nàng không có tình cảm mặn nồng gì cho lắm, nhưng Liên Nhi lại cũng không phải loại người làm cho hắn cảm thấy chán ghét, hơn nữa kỹ thuật trên giường của nàng cũng thiên hình vạn dạng biến hóa khôn lường, rất biết cách làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy sung sướng, chính vì vậy những ngày bình thường Đỗ Văn Hạo cũng khá sủng ái Liên Nhi, vì thế mà khi hắn nghe thấy Liên Nhi nói có việc tìm mình thì cũng không muốn từ chối, nhưng hắn lại không muốn ở lại qua đêm với Liên Nhi nên nói: "Ngày mai có được không? Hôm nay cũng khá muộn rồi!" "Thiếp chỉ làm phiền lão gia một lát thôi, không làm mất thời gian của lão gia đâu, cũng không muốn làm gì khó dễ với lão gia cả!" Liên Nhi đã nói như vậy rồi, nên Đỗ Văn Hạo dù rất không muốn nhưng cũng phải cúi người đi sang phòng của Liên Nhi.
323 Khi mọi người ra khỏi vườn hoa thì thấy khí trời bỗng trở lên lạnh hơn lúc trước khá nhiều, Tiêu công công thấy vậy bèn cho người vào trong cung lấy cho Thái Hoàng Thái Hậu một chiếc áo ra khoác lên người.
324 Mấy ngày gần đây Tống Thần Tông đều buồn bực không yên, ít nói ít cười, ngoại trừ việc triều chính ra thì đều ngồi một mình buồn bã ở nơi thư phòng, và chỉ có một mình Ninh công công đứng hầu bên cạnh ra mà thôi.
325 Ninh công công khoát tay nói: "Không cần đâu, ngươi gọi một lão bà quản giáo lại đây cho ta hỏi chuyện là được rồi!" "Vâng!" Lão thái giám vội vã chạy luôn ra ngoài.
326 Tống Thần Tông nghe thấy thì không khỏi bật cười, chỉ vào bộ mặt không biết nói thế nào cho phải của Ninh công công, rồi đưa hai tay ra cho Dụ Cáp Nhi lau: "Ha ha! Trẫm hôm nay đã thấy có người dám giễu mặt ngươi rồi đó! Ha ha ha!" Sau khi Hoàng Thượng lau tay xong, Dụ Cáp Nhi liền lui xuống, rồi bẩm báo với Tông Thần Tông: "Bẩm Hoàng Thượng! Lúc nãy khi nô tỳ đi đến đây, có đi ngang qua một khu vườn, trong đó có rất nhiều hoa, nghe Ninh công công nói rằng, những bông hoa đó còn có thể dùng làm thuốc, và có thể ăn được nữa!" Tống Thần Tông lúc này lại đưa mắt lên nhìn Dụ Cáp Nhi cười nói: "Đúng vậy! Sao? Lẽ nào ngươi muốn vào trong đó xem sao?" Dụ Cáp Nhi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cúi mặt cười đáp: "Vừa mới bước chân đến Kinh thành, nô tỳ trực tiếp vào trong cung luôn, hơn chục ngày nay, ngoại trừ lúc nào cũng phải đối mặt với mấy lão bà quản thúc, thì nô tỳ chưa nhìn thấy một việc lạ mắt nào cả!" Ninh công công lúc này nghe Dụ Cáp Nhi nói xong, mới cẩn trọng đưa mắt lên nhìn thần sắc của Tống Thần Tông, ai ngờ Tống Thần Tông sau khi nghe xong lại mỉm cười, đặt cuốn sách trong tay xuống, rồi đứng dậy vươn vai nói: "Cũng tốt! Trẫm cũng đã lâu lắm rồi không vào trong Ngự Hoa Viên đi dạo rồi, nếu ngươi muốn xem hoa như vậy, thì Trẫm dẫn ngươi đi xem cùng!" "Không! Là nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng, đưa Hoàng Thượng đi xem mới đúng!" Dụ Cáp Nhi vội vã đưa hai tay đỡ lấy Tống Thần Tông đi xuống dưới bậc thềm, miệng nàng cũng không quên nở một nụ cười thật tươi.
327 Tống Thần Tông nghe xong thì thấy khó hiểu bèn hỏi: "Phụ thân của ngươi tại sao không cho ngươi nhớ nhà chứ?" "Phụ thân nói rằng! Nô tỳ đã vào trong cung rồi thì nên toàn tâm toàn ý phục vụ Hoàng Thượng, không được phép có một ý nghĩ nhớ nhung nào khác, kể cà nhớ nhà cũng vậy! Nếu trong lòng chỉ có một mình Hoàng Thượng, thì chẳng khác nào trong lòng có nhà, có gia đình cả!" Tống Thần Tông nghe xong thì cảm động vô cùng, một câu nói rất hay trong lòng có Hoàng Thượng chẳng khác nào trong lòng có nhà, có gia đình cả! Người con gái đang quỳ trước mặt mình đây, tuổi tác có khi cũng ngang tầm tuổi con của mình, nhưng lại ngoan ngoãn, vâng lời như vậy.
328 "Vi thần tuân chỉ" Đỗ Văn Hạo khom người trả lời. Ninh công công lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, cải trang vi hành là việc rất quan trọng, có cần thiết phải như thế không?' Tống Thần Tông lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên Thành đưa cho Ninh công công nói: "Các ngươi hãy xem đây là cái gì?' Ninh công công cung kính nhận tờ giấy rồi cẩn thận mở ra cùng Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi chụm đầu vào xem thì thấy đó là một bức hoạ trên đó có vẽ một con đường, trên đường có một cây khô, trên cây khô có mấy con quạ đen, trên đường có vô số tử thi khô quắt do chết đói, còn có mấy người dìu dắt nhau chạy nạn đang hấp hối.
329 Vào trong khách điếm, tiểu nhị tìm một cái bàn kê gần cửa sổ bảo mấy người ngồi xuống. Dụ Cáp Nhi đi tới quầy, ngón tay khẽ gõ xuống mặt quầy, mắt nhìn thức ăn treo trên tường nói: "Có nhiều món ăn ngon vậy sao?' Chưởng quỹ là một nam nhân lùn tịt khoảng hơn bốn mươi tuổi, mắt ti hí, ở khoé miệng có một nốt ruồi to, trên nốt ruồi có một sợi râu trắng, dài, ông ta cười lộ cả răng nói: "Cô nương thích ăn gì cứ việc căn dặn.
330 "Ta nói cho ngươi lúc nào" Tiểu nhị tái mặt nói. Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Trên đầu ngươi có dính rơm rạ chắc chắn là do khi ngươi chui vào đống rơm rạ giấu bánh xe nên dính vào, dù ngươi đã rất cẩn thận vuốt ve lại quần áo trên người nhưng ngươi lại quên mất đỉnh đầu cũng có rơm rạ".
331 Tống Thần Tông nói: "Trước tiên chúng ta hãy nói về thiên tai ở huyện Đông Minh. Tình hình thiên tai thế nào? Lão nhân tóc bạc cố nuốt một miếng thịt, thở dài rồi khẽ nói: "Thiên tai thì tính gì? Thiên tai không bằng nhân hoạ".
332 Những người khác đang ngồi uống trà, thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu lách cách nên đều ngoảnh mặt lại dò xét, chỉ thấy Vương An Thạch đặt mạnh tách trà xuống, đứng dậy, tay úp vào lồng ngực, mặt mày trắng như một tờ giấy, giọng run run nói: "Đúng là! Đúng là tức chết mất, lão phu! Lão phu không tin rằng tâm huyết cả một đời của lão phu đều là.
333 Vương Khâu vừa nghe thấy tên ngân lượng thì mắt liền sáng lên, hiểu việc vô cùng nhanh chóng. "Vâng! Tiểu nhân sẽ đi nói với bọn họ, một canh giờ sau sẽ đưa đến đây ngay!" Vương Khâu nói xong liền vui vẻ chạy ra ngoài.
334 Đỗ Văn Hạo lấy một chiếc ghế đưa cho Lâm Thanh Đại ngồi, còn mình thì ngồi lên bên mép giường, đại hán thấy vậy sắc mặt thẹn đỏ ngượng ngùng nói: "Đại phu! Tại hạ bị bệnh mấy tháng nay, cứ nằm ở trên giường suốt, đại tiểu tiện đều ở ngay tại đây nên giường giờ đây bẩn lắm! Đại phu.
335 Đại hán nghe vậy khoát tay khóc lóc nói: "Đại phu! Ngài là một người tử tế, tốt bụng nhưng đại phu nói là bệnh của tại hạ rất tốn kém, giờ đây trong nhà của ta chẳng còn gì nữa rồi, tất cả đều phải sống dựa vào vợ tại hạ hết, ta thà chết đi còn hơn!" Tảo Nhi đứng bên cạnh thấy cha mình nói như vậy liền chạy đến ôm luôn vào đôi chân vô tri vô giác của đại hán mà kêu khóc: "Cha ơi! Cha không muốn Tảo Nhi nữa sao? Tảo Nhi biết nhóm lửa, biết đun nước cho cha rồi!" Lâm Thanh Đại thấy vậy vô cùng thương tâm, nàng bỗng nhớ lại số mệnh của bản thân mình, vội ôm Tảo Nhi vào trong lòng, nàng nấc nghẹn không biết dùng từ ngữ gì an ủi Tảo Nhi cho phải cả.
336 Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại sau khi rời khỏi nhà ông lão đi về phòng, Lâm Thanh Đại mượn cớ là trời vẫn còn sớm muốn mời Đỗ Văn Hạo ra nói chuyện, Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không bao giờ từ chối cả.
337 Đỗ Văn Hạo liền móc trong người ra một xấp ngân phiếu, mỗi một tờ là năm mươi lượng, hắn liền rút ra một tờ đưa cho tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị thấy vậy bèn cười cười nói: "Lão gia! Lão gia có tiền lẻ không? Cái này.
338 Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay sang ông lão gật đầu ra ý bảo ông có thể cầm lấy số tiền này mà ra về, Cam lão nhìn vào đống tiền ở trên tay, hai mắt rưng rưng, bất ngờ quỳ luôn xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo dập đầu côm cốp rồi đứng dậy đưa đống tiền trong tay ra cho Đỗ Văn Hạo.
339 Văn Hạo giúp Tiểu Liên kiểm tra phần u nang ở cổ một cách cẩn thận. Ấn vào thì cảm thấy những khối lớn nhỏ không đồng đều. . . Dùng hai tuyến thể theo cổ họng đi xuống, bóp nhẹ thì cảm thấy trơn tuột, mềm, phạm vi không rõ ràng.
340 Một nam tử lùa trâu tới cổng thôn. Thấy có hai người xa lạ đang đứng ở đó, liền hỏi: "Các ngươi tới tìm người hay là lạc đường?" Vương An Thạch "Khụ khụ" hai tiếng không nói gì, Dụ Cáp Nhi đành phải tiến lên nói: "Vị đại ca này, chúng ta tìm một người trong thôn lên là Lý Trung, hắn có ở đây không?" Nam nhân này thấy Dụ Cáp Nhi dáng vẻ xinh xắn, ăn mặc cũng thập phần diễm lệ.