201 San Francisco. Sân bay quốc tế. Lối đi dành cho khách VIP, một nhóm người mặc tây trang đang đứng nghiêm trang, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm túc nhất.
202 Khi Đường Húc Nghiêu trở lại nhà họ Đường, trừ Lão Thái Gia không đích thân ra cửa đón, những người trong nhà họ Đường đứng đông đủ không thiếu một ai.
203 "Hải Dụ, như thế nào như thế nào? !" Bên ngoài, Vân Tiểu Tiểu đã sớm lòng như lửa đốt, thấy Hạ Hải Dụ sau đi ra lập tức xông lên phía trước hỏi thăm. "Rất tốt! không có gì bất thường!" Hạ Hải Dụ trải qua mấy ngày gần đây lo lắng, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười sáng lạn, màu đen trên sợi tóc giống như mang theo một vầng sáng của tình mẫu tử chói lọi.
204 Trở lại San Francisco, chuyện đầu tiên Hạ Hải Dụ làm chính là đi bệnh viện thăm Hải Tinh, xa cách rất nhiều ngày, cô rất nhớ thương em trai, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng không thấy mặt vẫn là không yên lòng.
205 Sáu tháng sau. Hạ Hải Dụ vô tình nhìn qua lịch, ngày mai là sinh nhật của cô rồi, sinh nhật 21 tuổi. Cô 21 tuổi !Một người mẹ 21 tuổi!Thật trẻ tuổi!Nhưng là cô thật cao hứng!"Hải Dụ, vào ăn cơm!" Vân Tiểu Tiểu chuẩn bị xong, hướng trong phòng khách gọi một tiếng.
206 Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, trong đầu không báo trước hiện lên một gương mặt tuấn tú. Là anh sao?Sớm như vậy?Rất không có khả năng!Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nào.
207 ". . . . . . " Đường Húc Nghiêu quả thật dở khóc dở cười, "Anh dẫn em đi ăn cơm!"". . . . . . " Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, lắc đầu. Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, khốn quẫn, lắc đầu là có ý gì, không phải đói bụng sao?Đưa tay sờ hai má cô, dịu dàng hỏi, "Sao vậy? Không muốn ăn à?" ""Là rất muốn ăn, liền muốn ăn ngay bây giờ, trong vòng năm phút nếu không được ăn, em nghĩ em sẽ chết vì đói!" lời Hạ Hải Dụ vừa nói ra khỏi miệng, liền chính mình cũng cảm thấy xấu hổ.
208 Cuối cùng, bọn họ trở về phòng trọ nhỏ của cô. Hạ Hải Dụ xuống tắc xi, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao 5 tầng, âm thầm nuốt nước miếng một cái. Hôm nay cô dậy từ sáng sớm tinh mơ, sau đó lại đi thẳng ra sân bay, giờ giống như có chút không đi được nữa.
209 Cả ngày nay, Hạ Hải Dụ có cảm giác như mình đang trong giấc mơ, sinh nhật năm nay, là sinh nhật bước sang tuổi 21 vô cùng hạnh phúc của cô!Đường Húc Nghiêu không chỉ đến, mà còn chuẩn bị rất nhiều thứ, tất cả tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi trước, không chỉ có bánh sinh nhật, có hoa hồng, còn có các món ăn ngon, thậm chí anh còn an bài bác sĩ và y tá của bệnh viện bên kia dùng xe chuyên dụng đưa Hải Tinh tới đây, mặc dù em trai chỉ có thể ngây ngốc nửa giờ, nhưng cô đã thỏa mãn vô hạn rồi.
210 Trời tờ mờ sáng, không khí ái muội trong phòng ngủ gần như tan biến hết. Trên giường bừa bãi có hai người, Hạ Hải Dụ đắp chăn ngủ say sưa, ôm gối ôm mềm mại trong lòng, xúc cảm mềm mại làm cô nở nụ cười như trẻ thơ, nhưng mi tâm lại xiết chặt, tựa hồ đang có điều gì không yên lòng.
211 "Hải Dụ. . . . . . cậu đừng cắn môi nữa, cứ thoải mái mà kêu lên!" Vân Tiểu Tiểu vừa đỡ Hạ Hải Dụ, vừa an ủi cô. "Không sao. . . . . . Tớ. . . . . Còn có thể!" Hạ Hải Dụ hít thở sâu vài cái, mồ hôi trên trán cũng đã làm ướt tóc.
212 Lamborghini đi như bay trên đường cao tốc, tốc độ đã gần đến cực hạn, tựa hồ sau một giây sẽ bay lên!Hai tay nắm thật chặt tay lái, nhấn chân ga đến cùng, trong đầu chỉ có một ý niệm: Nhanh! Nhanh! Nhất định phải nhanh lên!Phải biết mỗi một phút mỗi một giây trôi qua là Hải Dụ đều phải chịu hành hạ, nếu như không phải cô đau tới cực điểm, chắc sẽ không gọi điện cho anh , nếu như không phải là cô yếu đuối tới cực điểm, cô cũng sẽ không nói ra cơ hội cuối cùng!Cô ấy, cần anh, rất cần anh!Anh sẽ đến bên cô!Nhất định sẽ đến bên cô!Anh chỉ muốn ngay lập tức ra sân bay, lên máy bay, sau đó qua vài giờ bay, anh đến San Francisco, là có thể gặp cô ấy rồi!Tâm tình khẩn trương, lại mang theo mong đợi, còn cả hưng phấn!".
213 Lamborghini hối hả chạy như bay trên đường cao tốc, tốc độ gần đến cực hạn, tựa hồ một giây tự biết bay bay lên vậy!Hai tay cầm tay lái thật chặt, chân nhấn ga đến cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nhanh !Nhanh! Nhất định phải nhanh lên!Phải biết rằng anh ở trong này mỗi một phút mỗi một giây, đều bị Hải Dụ tra tấn, cô nếu không đau tới cực điểm thì sẽ không gọi điện thoại cho anh, nếu cô không yếu ớt tới cực điểm, cô sẽ không cho bất cứ cái gì là cơ hội cuối cùng!Cô, cần anh, rất cần!Mà anh sẽ đến bên cạnh cô!Nhất định là vậy!Anh chỉ muốn lập tức đến sân bay đuổi kịp chuyến bay bốn mươi phút sau.
214 Không!Không có khả năng!Nếu cô có may mắn, còn thuyết phục bản thân đó chỉ là trùng hợp, an ủi bản thân có lẽ chỉ là hoa mắt, hoặc là ảo tưởng xuất hiện một chuỗi chữ số, nhưng kế tiếp người đưa tin thẳng thừng dập tắc sự lừa dối mình của cô.
215 Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu, cùng lúc an ủi Vân Tiểu Tiểu, cùng lúc nhủ cho lòng mình kiên định, cô có thể !Lặp lại lần nữa, "Mình muốn về nước!"Cô muốn xác định anh bình an, cô muốn nhìn thấy anh, cô muốn tự nói cho anh biết, cô đã sinh cho anh một cô con gái!Vân Tiểu Tiểu bị đả động, trong ánh mắt lóe ra nước mắt, "Hải Dụ,cậu đi đi, mình giúp cậu chăm sóc Bảo Bảo, tuy rằng mình cái gì cũng không hiểu, bản thân còn giống như một đứa trẻ, nhưng là mình sẽ nỗ lực , mình sẽ y như cậu thật dũng cảm!""Tiểu Tiểu, cám ơn cậu!" Hạ Hải Dụ ôm cô, nói cảm ơn.
216 Trước khi đến sân bay, Hạ Hải Dụ đến đứng ngoài cửa phòng nuôi sinh, cách cửa sổ thủy tinh, nhìn cục cưng ở giường số 12. Đứa bé đang ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn so mới lúc mới sinh ra thư thái hơn một chút, không có nhăn nhíu nữa, còn có hai má hồng như trái táo.
217 "Em nói cái gì? !" Thiệu Hành không nhịn được cũng quát to , "Hải Dụ trở về nước? ! Hiện tại cô ấy sao có thể trở về nước? !""Là thật! Cậu ấy nghe nói Đường Húc Nghiêu bị tai nạn xe cộ, liền lập tức bay qua!" Tâm Vân Tiểu Tiểu thắt lại một cái, đem chuyện từ đầu đến cuối nhắc lại một lần sau khi nghe chuyện từ Thiệu Hành.
218 Ngước mắt, trong mắt đầy nước. Cửa thủy tinh của sân bay chiếu rọi gương mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chán nản. "Hải Dụ. . . . . . Cô không sao chứ.
219 "Tiếp tục đi phía trước đi!" Rầu rĩ, Đường Húc Nghiêu ra quyết định. Vốn tưởng rằng tới nơi này rồi có thể nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ tới lại bị ma xui quỷ khiến bở qua nhau, mà bây giờ, trước mắt anh chỉ có một con đường, chính là đi bệnh viện nhìn cục cưng, nhìn kết tinh tình yêu của anh cùng cô cục cưng.
220 Có lẽ thật sự là cha con liên tâm, đứa trẻ sơ sinh trên giường cũng lập tức mở mắt, mặc dù tầm mắt của bé còn chưa nhìn được xa như vậy, nhưng hình như là dựa vào trực giác, nghiêng đầu qua hướng Đường Húc Nghiêu nhìn.