241 Trời quang đãng, mây xanh thắm , không có một tia bụi bặm, tinh khiết như một mặt gương. Ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua khe hở của lá cây , xuyên thấu qua sương sớm, từng sợi rải trên thành phố.
242 ". . . . . . " Hạ Hải Dụ run lên, thật buồn nôn!Khẽ lui về phía sau, cô duỗi ngón tay, chọc chọc lồng ngực anh, "Anh học được nói lời nịnh hót như vậy từ khi nào hả ? !""Nịnh hót gì, đây là lời ngon tiếng ngọt có biết không? !" Đường Húc Nghiêu biện hộ.
243 Lại tốn hơn một giờ, làm xong thiệp mời cùng công việc, Đường Húc Nghiêu chợt nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty. Anh nhìn điện, là thư ký riêng gọi tới, mấy ngày nay vì chuyện chuẩn bị hôn lễ, anh đã phân phó , không có chuyện quan trọng không được quấy rầy anh, cho nên hiện tại xem ra, nhất định là có việc gấp rồi.
244 Ngày cưới càng ngày càng gần, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cũng ngày càng bận,cũng mệt mỏi nhưng bọn họ đều cảm thấy vui vẻ. Một ngày kia, tâm tình của bọn họ tốt hơn, bởi vì có khách tới nhà!Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao, cố ý mang theo Tuyết Nhi từ Châu Úc tới tham gia hôn lễ.
245 ". . . . . . " Thủy Tinh bị anh thấy da đầu có chút run lên, chưa từng có người nào nhìn cô bé với bộ dáng như vậy, thật. . . . . . Rất không thoải mái!Theo bản năng, cô bé nghĩ mở to mắt, tránh né tầm mắt thiếu niên, nhưng, như vậy không phải chứng tỏ cô bé chột dạ ư, cô bé cũng không phải là tội phạm, cô vô tội!Không không không, không thể tránh, nếu không chính là cam chịu tội danh!Len lén cầm nắm tay nhỏ, Hạ Thủy Tinh cố gắng giữ vững dũng cảm.
246 "Được, dù điều kiện là gì, tôi cũng đều đáp ứng!" Thủy Tinh nói rất có trách nhiệm, vì chuyện xảy ra hôm nay là tại cô bé, chỉ cần Tuyết Nhi có thể bình an, thì dù là gì cô bé cũng đều nguyện ý làm!Sự khuất phục của Thủy Tinh không nằm ngoài dự kiến của cậu thiếu niên, cậu biết chắc chắn cô bé sẽ đáp ứng mình!Trong con người màu hổ phách hiện ra ánh nhìn hài lòng, môi mỏng chậm rãi mở, đưa ra yêu cầu của mình, "Ta muốn cô đi theo ta, làm nô tỳ của ta!"Nô tỳ?Đầu anh ta bị ngập nước rồi sao?Anh ta cho rằng mình đang diễn phim truyền hình cổ trang sao?Thủy Tinh bĩu môi, nhưng chợt nhớ ra lúc trước có người gọi anh ta là Điện hạ, hơn nữa còn có rất nhiều vệ sĩ đi theo tháp tùng anh ta, những điều này căn bản không giống với người thường!Chẳng lẽ.
247 Thủy Tinh hạ quyết tâm, liền yên lặng ngậm miệng lại, nhu thuận đứng qua một bên. Thiếu niên tựa hồ nhìn thấu tâm tư cô, trước mặt của cô, quăng mấy ba lô dâu tây vào trong ngăn kéo, cũng khóa lại.
248 Cô quan tâm anh sao? !Thực buồn cười!Cha cô phái người đuổi giết anh, mà cô chẳng qua do anh ta bắt tới, cư nhiên quan tâm anh? !Không hiểu ra sao cả!Thiếu niên lạnh lùng nói, "Đừng nói nhiều! Nhanh chóng bôi thuốc cho tôi!""Được!" Thủy tinh nhăn khuôn mặt, quan tâm một chút cũng không được!Ách ai quan tâm anh ta, cô chẳng qua thấy anh ta đáng thương mà thôi!Ừ, thật sự đáng thương, tuy rằng quản gia gọi anh ta là điện hạ, nhưng anh ta bị thương cũng không nói với người khác, bắt cô giúp anh ta bôi thuốc, thật sự đủ thảm !Thấy anh đáng thương như vậy, cô giúp anh cũng được!Bất quá nói trở về, cô cũng không có sự lựa chọn khác.
249 "Ba. . . . . . Mẹ. . . . . . " Đang ngủ Thủy Tinh bỗng vô thức nói mê, khuôn mặt nhỏ nhắn hơn nhăn lại, tỏ rõ mình đang rơi vào ác mộng. Thiếu niên hai tay ôm ngực, đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn cô bé nằm trên giường, không khỏi nhíu mày.
250 "Điện hạ, việc này đã điều tra xong, hai cô bé đó đúng là vô tội!"Thiếu niên nghe thuộc hạ báo cáo xong, trong lòng chợt nổi lên cảm giác phức tạp. Một mặt anh ta mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn là mình không phải ra tay với hai cô bé, mặt khác lại có chút khó xử, việc đã điều tra xong, như vậy cũng nên thả người rồi!.
251 "Giúp anh bôi thuốc!" Thủy Tinh nói như có chuyện lạ"Không cần! Tôi tự làm!" Thiếu niên tự mình cởi áo, băng gạch trên người dần lộ ra, lần này nhìn băng gạc không có đáng sợ như trước nữa, chỉ có chút máy đo đỏ, nhưng vẫn có một chút gì đó thấy ghê ghê.
252 Diện mạo thậtNghe Thủy Tinh nói, thiếu niên ngẩn ra, "Muốn xem diện mạo thật của tôi, là phải trả giá!"Thủy Tinh bĩu môi, " Sao anh kì lạ như vậy, lần trước hỏi tên anh, anh cũng nói phải trả giá, lần này tôi chỉ muốn nhìn diện mạo thật một chút, anh cũng nói phải trả giá giá, anh tại sao luôn muốn trả giá, hoàng tử đều như vậy sao? !""Cô biết thân phận của tôi!" Thiếu niên có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một điểm nhỏ.
253 Trong một phòng khác. Tuyết Nhi buồn ngủ, nhưng cô lại không dám ngủ, ánh mắt buồn ngủ, cô cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Quan Trì, "Anh Quan, đã khuya , anh mau trở về ngủ đi!"" Tuyết Nhi ngốc của anh, tối hôm nay anh muốn ngủ cùng với em, mới giống trước đây!" Quan Trì cười cười, cưng chìu vỗ đầu cô.
254 Năm giờ sáng sớm, tàn phá bừa bãi cả một đêm mưa gió rốt cục cũng ngừng lại, hắc ám tán đi, Lê Minh đã đến. Trong phòng hơi thở lại như cũ vẫn tốt đẹp.
255 "Được anh cứ yên tâm đi, tôi nói sẽ giữ lời, không thay đổi !" Thủy Tinh vỗ ngực,hướng về thiếu niên cam đoan sẽ giữ lời. Thiếu niên cười, cô nhất định không biết, bộ dạng của cô như thế rất đáng yêu.
256 Một tuần sau. "Ba, mẹ!" Một cái bóng nhỏ bỗng chốc đạp "Rầm" cánh cửa, đi vào. Khi Thủy Tinh xông tới, lại nhìn thấy đúng là lúc ba đang ép mẹ xuống, mắt lập tức mở thật to, thật to, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che mặt mình lại nhưng ở ngón tay giữa lạ hở một khe thật lớn đủ để lộ ra đôi mắt tròn to.
257 ". . . . . . " Bên kia điện thoại nửa ngày đều không có âm thanh trả lời, Thủy Tinh không khỏi cảm thấy kỳ quái. Ai a? !Tại sao không nói chứ? !Sai số sao? !Không giống nha!"Này.
258 ". . . " Nháy mắt đã thấy Vân Tiểu Tiểu đỏ mặt, trong mắt lộ rõ tia hạnh phúc, ngọt ngào. Cô có em bé sao?Thật tốt quá!Nhất định phải sinh một đứa bé đáng yêu như Thủy TinhThiệu Hành cúi xuống, không nhịn được mà tiến lại gần hôn lên trán cô " Anh giúp em đi mua nước ô mai.
259 Bạch Hạo Nhiên khẽ chớp mắt, lạnh nhạt nói "Ba ngày sau là lễ trao giải, anh không thể tới dự hôn lễ được. ”". . . . . . "Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, cô hiểu.
260 Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, nhìn anh chằm chằm, thật sự. . . . . . dỗi sao!Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Được rồi được rồi, em thừa nhận lúc nãy em vừa nhìn chiếc nhẫn chocolate mà Hạo Nhiên tặng, nhưng việc này đâu có ý gì!""Anh có nói là có ý gì đâu?" Đường Húc Nghiêu cười rất giảo hoạt.