221 "Cục cưng sao vậy?" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi, kích động thiếu chút nữa làm đổ màn hình trước mặt. Đường Húc Nghiêu cũng luống cuống tay chân, anh cũng không biết tại sao cục cưng bỗng nhiên lại khóc lên, dựa vào suy đoán mà nói, "Cục cưng, có phải con nhớ mẹ rồi hả?"".
222 Rốt cuộc, anh cũng đi tới trước mặt cô, cô cũng đi tới trước mặt anh. Giữa hai người là khoảng cách cuối cùng, cũng là khoảng cách ngọt ngào nhất, đó là cục cưng của họ!Đứa nhỏ mở hai mắt to tròn, nhìn ba một chút, rồi chớp mắt nhìn mẹ một hồi, sau đó chu miệng nhỏ, giống như thỏa mãn, lẩm bẩm một tiếng, lại nhắm mắt, bắt đầu ngủ.
223 Maldives rất rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta không biết phải dùng từ ngữ nào để phác họa, để hình dung về nó, không chỉ sướng được làm cho không người nào có thể dùng ngôn ngữ đi hình dung, cảnh sắc đẹp còn tâm tình con người càng đẹp hơn!Sáng sớm thức giấc, khi mở mắt ra, Hạ Hải Dụ không tự chủ mỉm cười, bên kia giường là anh đã sớm tỉnh lại, bọn họ nhìn nhau cười, nói với nhau tiếng chào buổi sáng, sau đó cùng nhau nhìn về cục cưng đang nằm giữa giường lớn, cảm giác thật ấm áp thật thỏa mãn !Ban ngày, bọn họ đều không làm gì mà chỉ cùng nhau nằm trên bãi biển, cũng nhau phơi nắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cát trắng như tuyết, cảm giác cát mịn theo ngón tay trượt xuống vô cùng tốt đẹp.
224 Thưởng?Hạ Hải Dụ nhéo nhéo lông mày, vừa nhìn vẻ mặt của anh cũng đã biết anh không có ý tốt rồi!Nghĩ giỏi lắm!Bất quá. . . . . Giãn lông mày, Hạ Hải Dụ cười có chút giảo hoạt, "Được! Liền thưởng cho anh một cái hôn!"Đường Húc Nghiêu quả thực là thụ sủng nhược kinh, anh nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, "Mau hôn anh!"".
225 Hạ Hải Dụ đang cầm vỏ sò, ngồi trên mặt đất, ánh nắng chiều vàng trên mặt biển, xa xôi trên đường bờ biển một đường sáng chiếu xuống. Đường Húc Nghiêu cũng ngồi xuống, đưa tay kéo cô qua chỗ mình cho cô dựa đầu vào vai mình.
226 Năm năm sau. "Mẹ, chơi trò chơi với con!" Một đôi tay mềm nhũn nhỏ bé đưa đến, trong tay cầm một bộ điều khiển bằng bàn tay đưa đến tay Hạ Hải Dụ. Hạ Hải Dụ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đứa con trước mắt, đứa bé đang trưởng thành, chỉ số đáng yêu cũng tăng vọt theo năm, mặt trái táo phấn phấn hồng, non có thể chảy ra nước! Mà một đôi mắt đen to lúng liếng thật sự giống thủy tinh trong suốt mỹ lệ!Dáng điệu vừa đẹp vừa đáng yêu!Lúc bé dịu dàng khéo léo, có thể ngọt ngào giống như thiên sứ, nhưng nếu như tà ác.
227 Dù thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, bởi vì cao hứng trong lòng nên không cẩn thận Hạ Thủy Tinh đã cười trộm ra tiếng. Hạ Hải Dụ lập tức cứng đờ, trực giác cho thấy có điều không ổn!Thủy Tinh vẫn là nhi đồng có vấn đề ( một đứa trẻ có điều khúc mắc ), hàng ngày bé chỉ có mẹ bên cạnh, nửa năm mới có cơ hội gặp cha một lần nên theo như suy luận thông thường bé sẽ là một đứa trẻ hướng nội tự phong bế với những người xa lạ, nhưng thật lạ là bé không có chút xíu biểu hiện nào như vậy mà ngược lại còn là một đứa trẻ sống quá nhiệt tâm, quá sôi nổi.
228 "Thủy Tinh. . . . . . " Hạ Hải Dụ chậm rãi nói, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía trong lòng con gái. "Hả? Dạ!" Hạ Thủy Tinh thầm kêu hỏng bét, ai nha nha, không tốt, quá đắc ý vênh váo mất rồi !Hạ Hải Dụ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt con gái, "Thủy Tinh, có phải con lại muốn làm chuyện gì xấu hay không?""Làm sao có thể chứ? Con ngoan nhất mà!" Hạ Thủy Tinh mở trừng hai mắt, làm bộ như rất vô tội, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nở nụ cười ngây thơ thuần khiết, quả thật so với thiên sứ còn đơn thuần và đáng yêu hơn.
229 ". . . . . . " Cô gái lễ tân cũng hít một ngụm khí lạnh. Sao, người bạn nhỏ này nhìn lại quen mắt đến vậy?Trời ạ!Cô bé quả thực là cùng với tổng giám đốc như đúc ra từ một khuôn ra!Ngũ quan tinh xảo không chút tì vết, thực quá giống!Nhất là đôi mắt kia!Cô gái lễ tân há miệng, cô bé này thật sự là con gái của tổng giám đốc?"Xuỵt.
230 ". . . . . . "Im lìm. Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói một lời, bởi vì anh sợ mình nói ra một câu thì anh liền mềm lòng!Lần này, Thủy Tinh thật sự đã quá to gan!Mặc dù vẫn biết con bé có lá gan rất lớn, nhưng vạn vạn không thể nghĩ tới có thể lớn đến mức này!Một đứa trẻ năm tuổi một mình từ San Francisco bay đến T thị, thực quá dọa người!Con bé làm sao có thể làm Visa và có tiền mua vé máy bay đây?Không phải chỉ cần dùng chi phiếu anh từng cho con bé là có thể có tiền sao!Hơn nữa ngay cả chữ ký của cha mẹ con bé cũng trộm được!Thật sự.
231 ". . . . . . " Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, á, sao lại là anh nghe?Trời ạ, vừa rồi cô hung dữ như cọp mẹ vậy, đã bị anh nghe sao?Đổ mồ hôi !!Hạ Thủy Tinh, con hại người khác không ít!Nhưng mà, cô còn đang rất lo lắng cho con bé!Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí hướng Đường Húc Nghiêu hỏi, "À.
232 " Sợ là chụp chúng ta!" Đường Húc Nghiêu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái "Thủy Tinh, kính mắt lớn của con đâu rồi, mang theo không? !""Có mang theo, ở trong túi ạ!" Ngón tay ngắn ngủn mập mạp chỉ vào cái bàn ở góc.
233 ". . . . . . " Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, đứa trẻ quá thông minh là một chuyện cực kỳ đau đầu!Vuốt ve đầu nhỏ của con gái, cưng chiều nói, "Ba giúp con sấy tóc trước.
234 Hạ Hải Dụ vừa mới thở phào một cái, nhưng mà sau một câu nói của Hạ Thủy Tinh cô lập tức trợn tròn mắt. "Mẹ, mẹ cùng ba sẽ kết hôn sao? !"Kết hôn? !Sắc mặt Hạ Hải Dụ đột nhiên cứng đờ “ Thủy Tinh rất muốn ba mẹ kết hôn sao”"Ừ!"Nhìn con gái nghêm túc gật đầu như vậy, lòng của Hạ Hải Dụ bắt đầu rối rắm, xem ra cô không nghĩ nhiều, Thủy Tinh vẫn rất để ý!"Thủy Tinh.
235 "Thị trường tập đoàn Đường Thịnh hôm nay có trị giá đạt tới điểm cao nhất trong lịch sử, so với năm năm trước thì gấp năm lần!""Tài sản đạt 350 tỷ. ""Nhưng, từ bây giờ tập đoàn Đường Thịnh sẽ không còn tiến hành bất kỳ hoạt động thương nghiệp nào!""Tôi lấy thân phận chủ tịch tập đoàn cùng chủ tịch hội đồng quản trị của Đường Thịnh, ở đây tuyên bố, tất cả tài sản mà tập đoàn Đường Thịnh đang sở hữu bao gồm cả vô hình và hữu hình toàn bộ dùng cho việc thành lập quỹ ngân sách ‘Thủy Tinh”.
236 "Được rồi! Cười đã rồi! Anh thật ngốc! Nhưng mà. . . . . . em thích!" Hạ Hải Dụ ngẩng đầu, ở trước mặt anh, lần nữa hôn lên vỏ sò. Vỏ sò có hình trái tim, có màu đỏ, rất giống cái mà cô đã nhặt được lúc trước, từ giờ chúng nó là một đôi cũng giống như bọn họ vậy!Vẻ buồn bực trên mặt Đường Húc Nghiêu dần dần tan biến, thay vào đó là sự nhu hòa.
237 ". . . . . . " Đường lão gia nửa ngày không nói gì, quan sát Hạ Thủy Tinh từ trên xuống dưới, trong lòng kinh ngạc vì sự dũng cảm của cô bé, lại dám nhìn thẳng vào ông, hơn nữa một chút sợ hãi cũng không có!Đồng thời, Hạ Thủy Tinh cũng quan sát ông, mắt to chớp chớp, đáy lòng nghi ngờ, Thái Gia Gia làm gì lại nhìn mình như vậy nha, thật kỳ quái!"Thái Gia Gia.
238 Nghĩa trang. Mưa, từng hạt rơi xuống, tạo thành vũng nước nhỏ trên mặt đất, vũng nước từ nhỏ dần biến thành lớn, dần dần tràn qua hai đôi giày đen. Dưới một cái ô thật lớn, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đứng sóng vai nhau, từ đầu đến chân đều là màu đen, ngay cả đôi mắt của hai người cũng thâm trầm.
239 San Francisco phi trường quốc tế. Đại sảnh rộng mở sáng ngời, người đến người đi, nhưng trong đám người bước ra có một nhà ba người làm người ta phải chú ý.
240 "Rất tốt! Anh đồng ý!" Thiệu Hành lập tức hưởng ứng. Vân Tiểu Tiểu lại hừ lạnh một tiếng, "Mình anh đồng ý thì có ích lợi gì? Em không đồng ý!""Tại sao?" giọng của Thiệu Hành có chút nóng nảy.