181 Trải qua chuyện tiền xu, Hạ Hải Dụ lại một lần nữa nhận rõ thực tế —— cuộc sống Đường Húc Nghiêu vĩnh viễn cũng không thể bình thường! Thế giới của anh vô luận như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được!Nhưng, cô cũng không so sánh sự khác nhau một trời một vực giữa bọn họ, cũng sẽ không lại vì cái đó mà ăn năn hối hận.
182 Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua đặc biệt mau. Chỉ chớp mắt, tới nghỉ hè. Ngày cuối cùng trước nghỉ, phòng làm việc của Hạ Hải Dụ không khí đặc biệt tốt.
183 Nghe tiếng, Đường Húc Nghiêu nhất thời ngẩn ra, "Thần Dật? !"Anh rốt cuộc xuất hiện!Rốt cuộc lại xuất hiện!Lần này, anh không thể để cho Thần Dật chạy nữa !Tính toán ngày, còn dư lại có mấy ngày.
184 Trải qua hơn 20h bay, chuyến bay rốt cuộc cũng đến phi trường quốc tế Sydney. Một cặp đôi từ lối VIP đi ra, tuấn nam mỹ nữ, đều có khuôn mặt Đông Phương, dĩ nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
185 Là trùng tên trùng họ thôi. . . . . . Chỉ mong vậy. . . . . "Hải Dụ, em mau chào hỏi a!" Đường Húc Nghiêu kéo tay của cô, đáy mắt đầy vẻ dịu dàng, nói nhỏ giọng tiến bên tai cô, "Gọi anh cả và chị dâu đi.
186 Cũng trong thời gian này, Thần Dật cũng nhớ lại chuyện trước đây. Hai năm trước, sau khi anh về nhà ông ngoại thì ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của ông và mẹ.
187 Nghe xong, Hạ Hải Dụ đơ người, Đường Húc Nghiêu cũng đơ. Có? !Có cái gì à? !Có em bé sao? !Mặc dù hai người vừa nói đùa về chuyện có em bé, nhưng là giờ phút này cũng bối rối.
188 Ba giờ, Hạ Hải Dụ đang kiểm tra trong phòng khám tại khoa phụ sản của bệnh viện. Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu không ngừng đi qua đi lại. "Đã vào trong đó lâu rồi, thế nào còn chưa có đi ra? !"Đường Húc Đông vỗ vỗ bờ vai của anh, lấy kinh nghiệm của người từng trải an ủi, "Chớ khẩn trương, sẽ rất nhanh đi ra!"".
189 ". . . . . . " Mẹ của đứa bé như bị sét đánh, im lặng triệt để. Ở trong truyện cổ tích của Đường Húc Nghiêu, anh hùng cùng Quái Thú bởi vì một chức danh lôi thôi không giải thích được đánh nhau bể đầu chảy máu, sau đó lại từ giành lôi thôi biến thành giành quả dại, cuối cùng còn tranh đoạt một con hươu cao cổ.
190 Hạ Hải Dụ theo bản năng cắn chặt cánh môi, không dám lớn tiếng, đôi tay níu chặt váy, nín thở. Trong phòng bếp, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, thanh âm rất nhỏ, thậm chí là cố ý giảm thấp xuống, nhưng cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.
191 Trong thư phòng, sắc mặt của Hạ Hải Dụ chợt tái nhợt. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, không khỏi có cảm giác bi thương.
192 Qua trưa, ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ, anh có thể nhìn rõ toàn cảnh nghĩa trang rộng lớn nhưng là lại không thể nhìn thấu cảm xúc trong lòng lúc này.
193 Xe chầm chậm đi tiếp, Hạ Hải Dụ mệt mỏi không chịu được, từ từ nhắm mắt lạiCó lẽ là vì cơn buồn ngủ không thể ngăn cản được, cũng có lẽ vì sợ phải cùng hắn nói chuyện, nên không thể làm gì khác hơn là dùng giấc ngủ để trốn tránh.
194 “Hải Dụ…Em làm sao vậy?” Đường Húc Nghiêu cũng chạy theo tới phòng bếp, nghi ngờ rồi dè dặt hỏi. Lời nói của anh thận trọng cùng giọng nói nhún nhường lại khiến cho Hạ Hải Dụ khó có thể chịu đựng, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, mới từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy bình thản.
195 Cắn răng đưa điện thoại bỏ vào trong túi xách, trái tim dâng lên một cỗ khó chịu xưa nay chưa từng có. Sẽ không vang lên…Thật sẽ không“ Hải Dụ” Sau lưng, tiếng kêu quen thuộc vang lên, giống như ánh sáng duy nhất trong bóng tối, từ xa tới gần.
196 Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày. Hạ Hải Dụ đang thay quần áo, vô tri vô giác ở trong khách sạn qua hai ngày, hôm nay cô quyết định ra khỏi cửa!Đầu tiên, cô sẽ đi mua một cái áo thích hợp cho phụ nữ có thai phòng tránh bức xạ máy tính.
197 Thang máy phát ra thanh âm "Đinh" vang lên, hai cánh cửa từ từ hướng hai bên mở ra. Hạ Hải Dụ buông Vân Tiểu Tiểu ra, nín khóc mỉm cười, "Tiểu Tiểu, vừa nghe cậu nói, tâm tình của tớ đã khá lên nhiều, cám ơn cậu!""Ngu ngốc! Cái này thì có gì mà cám ơn chứ!" Vân Tiểu Tiểu giơ tay lên, nghĩ gõ đầu của cô một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhẹ nhàng sờ một cái, khẽ thở dài, "Hải Dụ, sao cậu lại ngốc như vậy, cậu mà sinh em bé cũng giống như cậu thì thảm!”".
198 ". . . . . . " Sau khi nhận lấy điện thoại, Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói gì. Thiệu Hành đầu tiên là nghi vấn, sau đó là hiểu được, cuối cùng là.
199 "Đau. . . . . . " Hạ Hải Dụ giơ tay lên che tim, muốn mượn động tác đó để trấn an nỗi đau không rõ lí do đang dâng lên. "Hải Dụ, cậu làm sao vậy? !" Vân Tiểu Tiểu nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, liền vội vàng hỏi thăm.
200 Triệu Chỉ Tịch nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Hạ Hải không khỏi nhíu nhíu mày, không nhịn được tựa như kêu la, "Này, Đường Húc Nghiêu ở đâu, nhanh lên một chút gọi anh ấy ra ngoài!""Tôi không biết anh ấy đang ở đâu, tôi không ở cùng một chỗ với anh ấy.