121 Nửa giờ sau, Bạch Hạo Nhiên đến. “Hải Dụ”. Đứng ở cửa, Bạch Hạo Nhiên mỉm cười gọi tên cô. Hạ Hải Du le lưỡi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, “Hạo Nhiên”Hôm nay anh mặc quần jeans xanh, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng cả tinh thần toát lên vẻ sảng khoái, thoải mái, thậm chí còn đẹp trai hơn so với bình thường.
122 "Hải Dụ. . . . . . " Bạch Hạo Nhiên chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, thấy Hạ Hải Dụ ngơ ngác đứng ở bậc cầu thang, liền lên tiếng gọi cô. ". . . . . .
123 Trầm mặc xuống taxi, trầm mặc vào bệnh viện, cả quá trình kiểm tra, bọn họ dường như rất ăn ý, không ai nói gì, Bạch Hạo Nhiên chính là bận rộn giúp cô đăng kí, xếp hàng, thanh toán, lấy thuốc.
124 Muốn ngất. . . . . . Hạ Hải Dụ sau khi nghe xong Đường Húc Nghiêu nói chính là có cảm giác choáng váng, muốn ngất. Anh ta đang nói gì? !Vĩnh viễn không buông tha? !Hơi thở căng thẳng, cũng vì thế mà trở nên khó khăn, tay gắt gao nắm chặt áo khoác.
125 Không, không, không thể, nếu anh làm vậy, anh sẽ khiến cho cô sợ chạy mất. Ngay lúc này trước ánh nhìn xa lạ,nếu anh hành động đột ngột, anh sẽ phải theo đuổi cô lại từ đầu.
126 5 h chiều, tới lúc tan việc, Hạ Hải Dụ sửa sang lại trang phục, liền khẩn trương rời khỏi phòng làm việc. Nhưng khác với những ngày thường, xuyên qua hành lang, cô không trực tiếp đi ra ngoài mà xoay người hướng phòng rửa tay đi tới.
127 “Xoát”, từ trên ghế bỗng đứng lên, “Hạo Nhiên, chúng ta đi thôi”Hạ Hải Dụ phút chốc đứng dậy, cầm lấy túi chạy ra khỏi nhà hàng. Trong bóng đêm lấp lánh quyến rũ, đường phố phi thường náo nhiệt, Hạ Hải Dụ cúi đầu bước đi yên lặng, Bạch Hạo Nhiên bước đi bên cạnh cũng trầm lặng không nói gì.
128 "A a a a a. . . . . . " Sáng sớm hôm sau, Hạ Hải Dụ thét chói tai. Trời ạ, sáu giờ rưỡi rồi, không còn kịp rồi!Xốc chăn lên, tiện tay ném vào một góc, liền vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó đi giày vào liền chạy như bay ra cửa.
129 Hạ Hải Dụ xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là tên lưu manh mới có thể làm được chuyện thế này!San Francisco có nhiều nơi vui chơi như vậy, cố tình đi đến bãi tắm ven biển?Hừ, anh ta cố ý muốn nhìn mỹ nữ mặc bikini đi!Có chết cô cũng không muốn đi!Vân Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng ở bên cạnh, làm ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của một chú chó nhỏ bị lưu lạc, "Hải Dụ.
130 Hạ Hải Dụ sắp điên rồi, nói không ra được một câu. Cô làm sao biết cái kia lớn bao nhiêu, cô cũng chưa từng nghĩ qua!"Phu nhân, cô đừng ngượng!""Tôi, tôi không phải là xấu hổ, tôi thật sự không biết!" Hạ Hải Dụ chỉ thiếu chút nước giơ tay lên thề mà thôi.
131 Hạ Hải Dụ nhất thời đứng tại chỗ, đầu trở nên trống rỗng. . . . . . Không thể không thừa nhận, cô bị hôn mê, giống như rơi vào mộng cảnh. Không thể không thừa nhận, đối với anh, không phải cô không có một chút cảm giác, cô cũng không tự chủ được mình bị anh hấp dẫn.
132 Xe buýt lảo đảo lắc lư đi về phía trước, bên trong buồng xe rất nhiều người, Hạ Hải Dụ vốn là có một chỗ ngồi, nhưng bên cạnh có một bà cụ, cô liền đem chỗ ngồi nhường cho bà cụ, cái đầu nhỏ bé của mình thì chôn vùi ở trong đám đông chật chội.
133 Cốc cốc. . . . . . Tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Hải Dụ theo bản năng lắc đầu một cái, lật người đem cả cơ thể rúc vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hoàn toàn chôn vào trong gối đầu, chớ quấy rầy! Cô buồn ngủ!Cốc cốc.
134 Bầu trời mờ mịt, còn mưa nhỏ, Hạ Hải Dụ có chút hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện. Sáng sớm cô đi xem Hải Tinh, tình trạng thân thể của nó đã khôi phục rất tốt nhưng còn chưa đủ tốt hẳn để có thể xuất viện, vẫn không thể cùng cô đi cúng lễ.
135 Cái gì? !Hỏi cô có yêu anh không? !Câu hỏi quá thẳng thắn khiến Hạ Hải Dụ lập tức tỉnh táo. Thừa nhận, cô đối với anh có cảm giác, không tự chủ bị anh hấp dẫn, lí trí của cô cảm thấy mình nên rất ghét anh, rất muốn tránh anh thật xa, nhưng con tim lại không có cách nào ngừng thích anh.
136 "Hắt xì!" Hạ Hải Dụ chợt hắt xì, đem một dòng mập mờ trong nháy mắt hút ra. Đường Húc Nghiêu nhíu mày, cũng không rõ cô rốt cuộc là cố ý hay vô ý. Đi tới phía sau cô, đưa hai tay nắm chặt bả vai của cô, đem cả người cô kéo về phía mình, "Đi, vào nhà anh đi.
137 "Thế nào, nhất thời vui mừng đến ngẩn người sao? !" Đường Húc Nghiêu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, không nhịn được nhếch miệng lên. Không để cho cô có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, anh cầm tay trái của cô, đem chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị đeo vào ngón giữa có ý tứ là đính hôn.
138 Hạ Hải Dụ đã tỉnh táo, bị anh lừa đến tức điên "Anh lừa dối ai đó! Đồ háo sắc!"Cô đánh vào cái tay đang làm càn của anh. "Ai u, đau!" Đường Húc Nghiêu kêu to.
139 Hôm sau, Hạ Hải Dụ dậy từ rất sớm, đeo tạp dề, chuẩn bị đến nhà đối diện làm bữa sáng. Cúi đầu nhìn lại chìa khóa trong tay, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt.
140 Nghe vậy, Hạ Hải Dụ lập tức giận lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biết bởi thẹn thùng hay ảo não các mạch máu hồng hồng đều nổi lên. Dừng một chút, cô lấy hết dũng khí bắt đầu kháng nghị"Đường Húc Nghiêu, chẳng lẽ anh ở chung một chỗ với em đều vì cái đó sao?!""Em không phải là loại phụ nữ dễ dãi, chúng ta phải từng bước một, bắt đầu là nắm tay, sau đó mới có thể ôm, về phần cái đó thì phải thật lâu về sau ! Trước tiên phải bồi dưỡng tình cảm, anh có hiểu hay không? !""Anh thật là quá tự phụ rồi, dù em thích anh cũng không thể mặc cho anh làm gì thì làm!""Nghe rõ chưa? !".
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46