161 “Thiệu Hành, tiếp tục phái người theo dõi các bệnh viện tư nhân, có tin tức gì lập tức báo ình biết”“Hiểu!”Đường Húc Nghiêu ngưng mi suy nghĩ, nói ” Còn có, đến đồn cảnh sát khơi thông một cái, Hải Dụ làm việc để tìm video giám sát đường”.
162 Xe vòng ra đường lớn cũng là thời điểm Hạ Hải dụ đi đến vỉa hè. Thiệu Hành thừa nhận mình cũng có điểm tâm cơ, cố ý chuyển xe, sau đó dẫn đầu quay lại một vòng, ngoài mặt là muốn tránh cho chỗ tắc đường, nhưng thực ra là cố ý cho người khác một cơ hội.
163 Trong phòng vẫn mở điều hòa nhưng cảm giác vẫn lạnh như cũ. Hạ Hải Dụ cuộn mình ôm lấy hai tay, rồi lại chán nản đưa xuống lồng ngực trống trơn, muốn tìm lấy sự ấm áp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người.
164 Nghe tiếng, bước chân Đường Húc Nghiêu đi tới đột nhiên dừng lại. Giống như không dám tin, từ từ, từ từ quay đầu lại. "Đường Húc Nghiêu, em lại cấp kinh hỉ cho anh, có phải không?" giọng nữ trong trẻo mang theo một chút làm nũng cất lên, Triệu Chỉ Tịch không hề báo trước liền chạy đến, trực tiếp ôm lấy Đường Húc Nghiêu.
165 Gần trong gang tấc, nhưng giống xa tận chân trời. Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn nhìn khoảng cách giữa mình và Đường Húc Nghiêu, trong đầu chỉ có một câu nói này.
166 Hạ Hải Dụ yên lặng đi xuống cầu thang, đúng vậy, cô không muốn về nhà, mà muốn đi một mình, cách anh càng xa càng tốt. Quay lưng lại, bước bước chân xuống bậc thang thứ nhất.
167 Ban đêm gió lạnh thổi. Hạ Hải Dụ một mình cô đơn lạnh run đi trên đường, không biết mình đã đi bao lâu rồi, cũng không biết mình đã đi rất xa, càng không biết mình đi tới nơi nào.
168 Tại phòng bệnh trong bệnh viện. Hạ Hải Dụ yên lặng nằm ngủ say trên giường bệnh, trên bàn tay để ngoài chăn còn cắm kim truyền. Rèm cửa sổ bị kéo kín chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn đầu giường, bóng đèn đã bị người nào đó cố ý điều chỉnh hướng sáng để không chiếu thẳng vào mặt cô.
169 Nhận thấy ánh mắt kì quái của Hải Dụ, Bạch Hạo Nhiên ngẩn ra, không hiểu ý của cô nhưng sau đó chợt bừng tỉnh, khẽ ho khan hai tiếng, giải thích, "Cái đó.
170 Từ chỗ của Hạ Hải Dụ nhìn ra chỉ thấy một phần gương mặt của Đường Húc Nghiêu, gương mặt anh tuấn của anh giờ phút này thật thâm thúy, trầm lặng, đôi mắt âm u, phát ra những tia sáng sắc nhọn.
171 "Rất tốt!" Cô nhếch môi, cười như không cười, nhưng lòng lại đang rỉ máu. Anh cau mày, "Rất tốt? ! Cái gì rất tốt? !""Anh rốt cuộc thấy rõ bản chất của em rồi, rất tốt! Em sẽ không cần phải đóng kịch trước mặt anh nữa, rất tốt! Về sau em yêu, ở cùng ai là quyền của em, anh cũng giống như vậy, muốn ở cùng người nào thì cứ tự nhiên, rất tốt!" Tay của cô rất nhanh nắm vạt áo, cơ hồ muốn bóp vụn vải áo.
172 Đường Húc Nghiêu trong ngực cảm thấy căng thẳng, có một loại cảm giác cổ quái cứ bám lấy anh. Cảm giác sợ hãi xuất hiện, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.
173 "Ừm. . . . . . " Hạ Hải Dụ mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi co lại, đôi lông mày nhíu lên thể hiện nội tâm bất mãn. "Thật xin lỗi. " Đường Húc Nghiêu lập tức dừng tay, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Là anh không tốt, thật xin lỗi.
174 Triền miên, trong phòng tràn ngập mùi vị mập mờ. Trên giường lớn, Người đàn ông đang nằm sấp xuống ngủ, chiếc chăn mỏng chỉ che từ phần eo trở xuống, tấm lưng màu đồng rắn chắc của anh hoàn toàn lộ ở bên ngoài, trên da có mấy vết bầm dấu tay, đủ thấy trước đó đã "Vận động” kịch liệt thế nào.
175 "Sau đó. . . . . . Thuốc tránh thai. . . . . . " Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co giật, lặng người. Nghĩ đến những lời nói thao thao bất tuyệt lúc trước của mình, còn cả những việc làm ngu ngốc, khuôn mặt anh tuấn của anh khẽ vặn vẹo, thật là chắng khác gì làm trò hề?! Chỉ là thật may cô không định uống thuốc ngủ! Nhưng! Không đúng! Uống thuốc tránh thai cũng không phải là chuyện tốt! Đường Húc Nghiêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhận thấy sai lầm của bản thân vội áy náy nhìn về phía Hạ Hải Dụ, "Xin lỗi.
176 Đường Húc Nghiêu vô cùng tức giận, không nhịn được lớn tiếng,"Cái gì gọi là tốt nhất là như vậy? Vốn đã là như vậy!"". . . . . . " Đối mặt với việc anh sẵng giọng, Hạ Hải Dụ có chút vô tội trừng mắt nhìn.
177 Hừ!Anh nói sẽ ở chung cùng hắn á ?Nghĩ được lắm!Hạ Hải Dụ trợn mắt một cái, quả quyết cự tuyệt. Nhưng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, nhân viên chuyển phát đem hành lý mang tất cả đồ dùng của cô tại phòng trọ nhỏ tới đây, cô liền u mê.
178 Hạ Hải Dụ hơi run, bị ánh sáng sâu nơi đáy mắt của hắn phát ra hấp dẫn, mê muội vô pháp dời đi tầm mắt. "Bà xã. . . . . " Lần này, trong giọng nói của anh mang theo ý tứ van xin như có như không.
179 Đến giờ tan tầm. "Được về rồi! Đi! Chúng ta cùng đi shop¬ping! Hôm nay được phát tiền lương mà!" Một cô giáo hưng phấn hô lớn. Một cô gió khác cũng kích động hô to, "Được được! Thuận tiện tớ muốn thay máy tính mới, cái cũ các ký tự đã mờ hết cả, tớ đã sớm nhìn trúng một chiếc, nhưng nó vẫn chưa xuống giá, hi vọng hôm nay có tin mừng!"Nghe vậy, Hạ Hải Dụ cũng có nóng lòng muốn thử.
180 Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu đi tới ngã tư đường, chuẩn bị chào tạm biệt. "Tiểu Tiểu, tớ phải rẽ ở chỗ này rồi, đi trước nha!""Ừ, bái bai!" Vân Tiểu Tiểu bởi vì hai tay đang xách theo hộp điểm tâm ngọt nên chỉ có thể cười híp mắt hướng bạn tốt nháy mắt.