81 Khoảng thời gian sau, Hạ Hải Dụ cơ hồ mỗi ngày đều vùi đầu trong sách vở. Do điều kiện của thư viện thành phố rất tốt, nên cô mượn và đọc sách luôn tại đây, mỗi sáng sớm cô chuẩn bị một cái bánh bao cùng một chai nước khoáng bỏ vào túi rồi khởi hành, đến nơi thì ngồi xuống đọc sách cho tới tận trưa.
82 Nước Mĩ, bang California. Sân bay quốc tế San Francisco. Tại lối ra VIP, cảnh tượng hành khách vội vội vàng vàng. Đường Húc Nghiêu đi tới đại sảnh sân bay, mắt lơ đãng đảo quanh, vốn phải có cảm giác dễ chịu nhưng mi tâm của anh hơi nhăn lại.
83 Cùng lúc đó, Hạ Hải Dụ bất chợt hắt xì!"Hắt xì. . . . . . "A?Ai nhắc đến mình vậy?Ngồi trước bàn đọc sách xem lại ghi chép, đang lúc phân tâm thì điện thoại di động vang lên.
84 Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua ba tháng. Trước khi đi, Hạ Hải Dụ thu dọn hành lý, miệng còn ngâm nga ca hát. Ôi chao, rốt cuộc đã tới lúc xuất ngoại, cô như người mới được sinh ra!Hải Tinh có thể được chữa trị, cô lại được tiếp xúc với những kiến thức và sự vật mới, ha ha, quá hạnh phúc!Tránh để sang bên đó cái gì cũng phải mua, cô nghĩ hết mọi thứ có thể mang đi, chỉ cần không vượt trọng lượng cho phép là OK rồi !Kiểm tra toàn bộ.
85 Thần Dật vội vàng nắm lấy một tay của Hạ Hải Dụ. Hạ Hải Dụ tức thì ngơ ngẩn, giải thích? Tại sao muốn giải thích với cô? Hiện tại bọn họ đâu có quan hệ gì!Theo bản năng cô lùi lại phía sau, chợt gót chân va phải bàn, vậy là sơ sẩy, làm đổ cốc nước trên bàn.
86 Rột rột rột ……. . . . Chợt thấy bụng đói kêu lên rồn rột. Hạ Hải Dụ hồi thần, lúc này mới nhớ ra buổi tối mình còn chưa ăn gì, cố gắng một mạch thu dọn hành lý!Bẹp bẹp, cô đi vào bếp, nhìn thấy trên bếp lò còn hai gói mì ăn liền cuối cùng, một là mì thịt bò kho tàu, một là mì gà hầm nấm hương, nên chọn loại mì nào đây?Đưa tay cầm hai gói mì lên, nhìn ngày tháng một chút, ừ, mì thịt bò kho tàu để được ít ngày, mì gà hầm nấm hương để được lâu hơn, cho nên, ăn mì thịt bò kho tàu!Bật bếp, nước sôi sùng sục, chỉ chốc lát sau, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng.
87 Thung lũng Silicon, nước Mĩ. Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở "Khoa học công nghệ Húc Dương", tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên.
88 Sân bay. Hạ Hải Dụ kéo va ly, chầm chậm ra cổng, cùng tinh thần sáng láng lúc lên đường bất đồng, giờ phút này cả người cô giống như bị nhiễm sương, ỉu xìu.
89 Maybach lao vun vút trên đường, tốc độ cực nhanh, bỏ lại một chiếc lại một chiếc xe phía sau. Ngồi trong xe, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu có chút âm trầm, môi mỏng mím chặt, thậm chí tay nắm vô lăng có chút trắng bệch.
90 Khoa học công nghệ Húc Dương. Thiệu Hành đẩy cửa vào, trong tay mang một xấp tài liệu đi tới đệ trình, "Đây là giấy đăng ký cậu muốn. ""Ừ, làm tốt lắm!" khóe miệng Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch, cười đến mức có phần gian trá.
91 Đến bệnh viện thăm Hải Tinh, thu xếp ổn thỏa mọi thứ, rồi đưa em trai Hạo Nhiên rời đi, trải qua một lúc lăn qua lăn lại, cuối cùng Hạ Hải Dụ có thể nghỉ chân.
92 Người cùng một nước, tình yêu tổ quốc bỗng nhiên liền tăng vọt, Hạ Hải Dụ vốn không muốn tám chuyện, nhưng lỗ tai bất tri bất giác liền dựng lên. Vân Tiểu Tiểu cũng như vậy, chớp chớp mắt to, vẻ mặt hưng phấn.
93 “Oa, thật sự rất đẹp trai!”. Vân Tiểu Tiểu không nhịn được dâng lên tán thưởng. “Hải Dụ, bài báo này nói Đường Húc Nghiêu đến từ thành phố T Trung Quốc, cùng một chỗ với cậu à, trước đây cậu có biết anh ta không?!”.
94 Hả?!Số lạ?!Hơn nữa hình như là số máy riêng nha!Đây là ai thế hả?Gõ nhầm sao?Trong óc Hạ Hải Dụ liên tiếp toát ra dấu chấm hỏi, do dự có nên nhận hay không, gọi xuyên quốc tế nha, đắt chết mất, nhưng ngộ nhỡ là điện thoại của trường học hoặc bệnh viện gọi đến!?Ừm, vẫn là nên nhận đi!Khẽ cắn răng, nhịn đau ấn nút trả lời:”Hello….
95 Sáng sớm thứ hai, thời tiết quang đãng, ánh mắt trời tỏa ra mùi vị hạnh phúc. Hạ Hải Dụ đứng ở công trường Khổng Tử, ngẩng đầu nhìn đồ họa cánh chim hòa bình bay cao và quả địa cầu, kết hợp khéo léo biến thành một chữ ‘Hán’, bao hàm:’Thế giới, tiếng Trung Quốc, hòa bình, vùng dậy”.
96 Cộc… cộc… cộc. . . Hạ Hải Dụ đi giày cao gót thẳng tắp hướng về phía phòng học. Mỗi một bước đi, cũng rất cẩn thận, bởi vì tâm tình thật sự quá khẩn trương, hơn nữa gót giày cũng quá cao!Không có biện pháp, để tạo nên hình tượng giáo viên chuyên nghiệp, cô chỉ có thể sử dụng đôi giày cao gót 15 cm này để đền bù chiều cao 1m60 thôi, người ngoại quốc vốn cao lớn, thân là giáo viên cô không thể quá nhỏ bé được!Đi một đoạn đường ngắn, Hạ Hải Dụ liền có chút lực bất tòng tâm, trợn mắt cúi đầu nhìn trừng trừng giầy dưới chân, vẻ mặt dữ tợn.
97 Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Hạ Hải Dụ, Đường Húc Nghiêu chợt cười khẽ một tiếng, cúi đầu một chút, thâm trầm nhưng không u buồn, vui sướng nhưng không cợt nhả, trữ tình nhưng không khoa trương, như dây đàn vi-ô-lông-xen khẽ rung lên, cung âm du dương, lượn quanh phòng học không tiêu tan.
98 Chạy mau, chạy mau, nhất định phải chạy thoát!Thật ra Hạ Hải Dụ cũng không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là bản năng muốn chạy trốn, nghĩ tới mới vừa ở trên lớp học, ánh mắt nóng như lửa của Đường húc Nghiêu, thì cả người cô không được tự nhiên.
99 "A a a a a, Đường Húc Nghiêu, anh là đồ lưu manh! Anh đi chết đi!" khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ của Hạ Hải đỏ đến sắp nổ tung, cô thẹn quá thành giận, chợt nhấc chân, gót giày lanh lảnh hung hăng đạp lên chân của anh.
100 "Cái gì?"Lúc Hạ Hải Dụ kinh ngạc, Đường Húc Nghiêu đã cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô. "Đừng" Hạ Hải Dụ trợn tròn hai mắt, không dám tin, anh ta đang làm gì, hôn mình?"Không được!" Lấy hơi, thay đổi tốc độ, tiếng kháng nghị của Hạ Hải Dụ bị Đường Húc Nghiêu ngăn lại.