1 Công ty trò chơi Internet nổi tiếng Đỗ Tưởng Hoàn thuộc tập đoàn Đỗ Thị gần đây đã khai phá ra một thể loại trò chơi hoàn toàn mới: Trò chơi thực tế ảo “JJ Suy Diễn”, dung hợp những ngôn tình tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, cùng tình tiết thiên lôi cẩu huyết, thỏa mãn nhu cầu của đa dạng thiếu niên nam nữ háo sắc, nhờ đó tạo thành trào lưu mới, dẫn đầu ở thành H.
2 Một tuần sau, bốn người chơi tới công ty Đỗ Tưởng Hoàn, tiến vào bốn gian riêng biệt có nối với màn hình siêu lớn tại phòng hội nghị. Nghe nói như vậy có thể dễ dàng theo dõi động thái của từng người.
3 Thượng Quan Lăng lại chạy hơn phân nửa thành rốt cuộc không hỏi thăm được, đành phải vào khách sạn duy nhất trong thành – khách sạn chữ ‘Nhân’. Sau đó, Thượng Quan Lăng mới biết ở quốc gia này mỗi tòa thành chỉ có một khách sạn, trên bảng hiệu khách sạn viết một chữ “Nhân” bằng vàng theo kiểu chữ Liễu.
4 Thượng Quan Lăng một cước đá văng cửa phòng chữ ‘Thiên’ hạng nhất, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ nó, cái kịch bản gì vậy, liên tục ba ngày, mỗi khách sạn đều chỉ còn một gian phòng trống, đều là phòng tổng thống! Có chút gì mới mẻ hơn được không, đổi tên phòng cũng không biết a, chưa từng gặp qua biên kịch nào lười như vậy!!” Liễu Diệc Thụ ở dưới lầu trả tiền, chầm chập đi lên: “Cho ngươi ở gian phòng tốt nhất còn có gì không tốt?” Thượng Quan Lăng tự mình rót một chén trà, cười lạnh: “Hừ, bọn họ là buộc chúng ta phát triển XX.
5 Thiếu phụ còn chưa hết tức giận, buông cánh tay Thượng Quan Lăng, đi đến trước mặt thiếu niên, đẩy hắn ra, hướng tới Lâm Bích Tiên liền làm nhiều việc cùng lúc, tát liền mười mấy cái.
6 Thượng Quan Lăng nhìn thấy Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ rời khỏi cửa sau của Lâm Hải sơn trang, tâm niệm vừa động, quyết định trước tiên lưu lại điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến quan hệ giữa Lâm Bích Tiên cùng Lâm gia như nước với lửa.
7 “Chân Khanh ca ca, nàng là vị hôn thê của huynh?” Lâm Bích Tiên cương nghiêm mặt kéo kéo góc áo Liễu Diệc Thụ. “Không phải……” Liễu Diệc Thụ run rẩy khóe miệng nói.
8 Chân Khanh ca ca!” Lâm Bích Tiên một cước đá văng cửa phòng nhào vào. Thượng Quan Lăng nghe được thanh âm Lâm Bích Tiên, bàn tay đang bóp cổ sửa thành đặt trên ngực hắn.
9 Liễu Diệc Thụ đi từ bụi cỏ ra, tới bên người Thượng Quan Lăng, thấp giọng nói:“Mang duy mạo vào đi. ” Thượng Quan Lăng nhấp miệng, không nói chuyện, lấy duy mạo từ trong bao quần áo trên lưng ra.
10 ưới tình huống Lâm Bích Tiên nhiệt tình tra hỏi hộ khẩu, Từ Tử Kì rất nhanh không chống đỡ nổi, đổ mồ hôi lạnh, liên tục muốn đi ra bên ngoài xe: “Để cho Thượng Quan cô nương ngồi ngoài gió thật không thích hợp, tại hạ vẫn nên……” Lâm Bích Tiên lôi kéo quần áo của hắn, lại túm hắn trở lại chỗ ngồi: “Tử Kì ca ca, thương thế của huynh nghiêm trọng như vậy cũng đừng nên ra ngoài ……” Từ Tử Kì chưa từ bỏ ý định tiếp tục muốn đi: “Không không không, tại hạ đã không còn trở ngại……” Lâm Bích Tiên dùng sức kéo trở về: “Tử Kì ca ca, huynh làm như vậy thực không phải tốt.
11 Hai người trở lại khách sạn, Liễu Diệc Thụ cùng Hồng Nhi còn chưa tới, Lâm Bích Tiên đã trấn thủ tại cửa lớn từ rất sớm. Từ Tử Kì vừa xuất hiện, nàng nịnh nọt đón tiếp, kéo vào phòng chính mình.
12 Lâm Bích Tiên nắm tay Thượng Quan Lăng một chút rồi đi ra ngoài, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa mới xuất hiện. Trên trán của nàng đầy mồ hôi trong suốt, nàng giơ một bó hoa sơn trà, đi tới trước mặt Từ Tử Kỳ, đưa cho hắn: “Trong thành không có bán hoa, ta ra khỏi thành hái.
13 Nữ chủ cùng nam xứng sức chiến đấu không giảm, Thượng Quan Lăng hoài nghi liệu có phải bọn họ mỗi lần giết người, giá trị sức chiến đấu sẽ tăng thêm hay không.
14 Thượng Quan Lăng suy mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp ứng phó với thuật đọc tâm, bất đắc dĩ nàng đành thỉnh giáo Lâm Bích Tiên: “Tiên Nhi tỷ tỷ, nếu tỷ có một bằng hữu biết thuật đọc tâm, tỷ sẽ làm thế nào để ở chung với hắn?” Sỉ nhục a, cư nhiên phải xin địch nhân của mình chỉ điểm giúp.
15 Thượng Quan Lăng cưỡi trên lưng Từ Tử Kì, mắt thấy một quyền sẽ đánh trúng mặt Từ Tử Kì, Từ Tử Kì nhẹ nhàng xoay tay đã nắm được hai tay của nàng. Đối một người nam nhân mà nói, khí lực của nữ nhân không đáng kể chút nào.
16 Lâm Bích Tiên trở lại phòng, nhìn thấy Liễu Diệc Thụ ngồi ở bên giường còn chưa đi, sắc mặt của hắn vô cùng kỳ quái, cư nhiên run rẩy đưa tay chạm lên ngực Thượng Quan Lăng.
17 “Tiên Nhi, buổi tối là lễ hội đốt lửa, không bằng chúng ta……” “Tiên Nhi tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với tỷ!” Từ Tử Kì còn chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Lăng chạy vội tới ngắt lời.
18 Bên kia, một đôi tuấn nam mỹ nữ phi thường hài hòa phi thường ấm áp ngồi ở quán ăn vặt, vừa ăn vằn thắn nóng hôi hổi vừa nhìn pháo hoa sáng lóa mắt trên bầu trời, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.
19 Bên kia, một đôi tuấn nam mỹ nữ phi thường hài hòa phi thường ấm áp ngồi ở quán ăn vặt, vừa ăn vằn thắn nóng hôi hổi vừa nhìn pháo hoa sáng lóa mắt trên bầu trời, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.
20 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bản tác giả suy nghĩ thực sự là tinh quái, trâu bò. Ghét nhất loại chuyện ủy thế ức hiếp người khác. “Dừng bước, dừng bước, xin các vị phát biểu cảm tưởng vài lời đã.