1 Hạ Mạt nhìn đồng hồ đo để kiểm tra số người còn sống sót. Hiện tại còn hơn 4 vạn 20 nghìn người. Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh. Chỉ cần giết được đám quái vật công thành này thì có thể kết thúc trò chơi? Cô hít một hơi thật sâu, lưu loát quơ quơ dao hai lưỡi trong tay.
2 Đó là một sự hỗn loạn. Mà hỗn loạn này duy trì rất ngắn. Không hề vượt qua một canh giờ. Đây là cửa đầu tiên để sàng lọc bớt người. Nếu không thể sớm lấy lại được bình tĩnh mà đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
3 Hạ Mạt leo lên trên cây, cố gắng đứng ở một cành cây to nhất. Rồi với tay về nhánh cây kia mà đổ người đến. Nhánh cây kia mọc ra ở cành hơi thấp. Hạ Mạt vừa dang hai tay để duy trì cân bằng, vừa chuyển động về phía cành cây kia.
4 Bối Thứ có khoảng sáu bảy cây. Cứng rắn cực kì. Bên dưới còn vương một chút thịt. Lúc nảy cô không cẩn thận nên kéo ra còn dư. Hạ Mạt nhìn một chút, cũng không nghĩ gì nhiều.
5 Bình Nguyên Thanh Bình có gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một chút hương cỏ hoang sơ mà lạnh lẽo. Nhưng đây không phải là điều khiến Hạ Mạt chú ý. Âm thanh này so với âm thanh cô từng nghe thật sự không giống.
6 “Van xin ngươi, thả em ta ra. Van cầu ngươi. Muốn giết giết ta là được rồi. Buông em ta ra đi” Lại là một thanh âm huyên náo, người nào đó đến rồi. Tiếp theo là âm thanh lôi lôi kéo kéo, kèm theo đó là tiếng người anh cầu khẩn dưới tàng cây.
7 Ngay tại thời điểm Hạ Mạt nghĩ vậy, đã nhìn thấy vai người kia run run tần suất ngày càng chậm, mắt muốn đóng lại. Cô không nhịn được gay gắt mâu thuẫn.
8 Kẻ cơ bắp lấy tay ôm lấy hai gò má tổn thương. Hắn trầm trầm hừ lạnh một tiếng rồi đau đớn hít thở. Chắc chắn là đau cực kì. Lần va chạm này khiến hắn nổi đom đóm mắt.
9 Hạ Mạt chật vật cố gắng xoay đầu. Chỉ nhìn thấy được bên phải mình có một người. Cậu thở hồng hộc, khom người nói chuyện với mình. Người này… thật quen.
10 Trong nháy mắt, Hạ Mạt nhớ về một vài kí ức đã qua. Cô trong lúc giao đấu cứu người ấy. Người ấy cũng như vậy ánh mắt thiện lương nhìn mình. Trong con ngươi ẩn chứa nước mắt.
11 Nước của dòng suối chảy rất chậm chạp. Nước chảy qua lòng sông có chỗ sâu có chỗ cạn. Ở một nơi nước tương đối sâu, có một bụi cỏ lau rất rậm rạp. Mặc dù không nhiều nhưng ven bờ mọc một mảng rất lớn.
12 "Chị!” Người mới đến quan sát xung quanh, không phát hiện ra người mình muốn tìm. Thế là đành ngồi xuống, nhỏ giọng gọi. Lời của cậu khiến sát ý của Hạ Mạt thu lại.
13 Ánh mắt cậu khẽ loé, thật lâu không nhúc nhích khoé môi. Vẫn không nói gì, tấm gỗ của Hạ Mạt đã đặt ở trên đầu. Hạ Mạt thả lỏng nhìn cậu, khẽ cười cười.
14 Ở những bản đồ cận Tân Thủ Trấn thì Phụ Tử là độc dược duy nhất. Tuy rằng đẳng cấp không cao. Độ khó khi hái cũng thấp, nhưng độc tính làm cho người ta nhìn mà than thở.
15 Ở trong Bụi Trần, tất cả những sinh vật có hình người cũng có IQ, thế nhưng IQ cao hay thấp vẫn có chút phân biệt. Giống như những tiểu quái IQ tương đối thấp.
16 Trấn Tân Thủ có bán những vũ khí cơ bản dành cho người mới… nhưng mà giá cả… Đối với những người mới vào trò chơi mà nói thì ở đó chảy nước miếng là tốt rồi.
17 Hạ Mạt đành lột sạch trang phục của đạo tặc thứ ba. Cô kiểm tra thuộc tính, tuy rằng phòng ngự rất yếu ớt. Nhưng so với trang phục người mới trên người cô thì trang phục này tốt hơn nhiều lắm.
18 Lư Sơn Bạc bịt thật chặt miệng mình. Cuộn tròn thân thể vốn yếu đuối lại. Cậu hi vọng cây lá rậm rạp xung quanh có thể che kín toàn bộ bản thân rồi. Cậu không ngừng nói với chính mình là “không phải sợ, đừng sợ.
19 Hạ Mạt dùng song kiếm đan chéo nhau trước ngực để chặn lại đường kiếm của gã hói. Sau đó, thân thể cô hướng về bên trái, xoay trường kiếm bên tay phải.
20 Chiêu kiếm này là trong lúc gấp quá mới xuất ra, mặc dù đối phương cuống cuồng né tránh, cô cũng chưa chuẩn bị xong nên cũng không hề đâm giữa yết hầu của hắn, chỉ là sượt qua gáy hắn để lại một vết không nông không sâu.