21 Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, còn chưa thật hài lòng, “Tôi không thích phụ nữ quá bạo lực!”Hiển nhiên, ý chỉ sở hữu!Hạ Hải Dụ bỏ xuống tất cả tự ái, cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi, sự kiện cầm hoa hồng đập anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi!”“Thật lòng?!” Anh vô cùng hoài nghi thành ý của cô.
22 Mẹ nó, hôn liền hôn đi, lại còn vươn đầu lưỡi, thật là tà ác!Hạ Hải Dụ trong lòng lửa giận đốt điên cuồng, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt làn váy, cố gắng khắc chế xúc động muốn lui người.
23 “Được rồi, thỏa thuận đạt thành, em lên đây đi!” Đường Húc Nghiêu khóe miệng chứa nụ cười, độ cong hưng phấn ẩn chứa ý không tốt. Bên bể bơi, Hạ Hải Dụ nhăn nhăn nhó nhó, xin nhờ, hôm nay cô mặc chính là váy đó, hơn nữa còn là váy trắng, váy trắng gặp nước sẽ biến thành trong suốt thật không tốt! Nếu cứ vậy mà lên, cô chẳng phải là muốn bị anh nhìn hết?!“Giả vờ cái gì, tôi cũng không phải chưa nhìn qua!”“Anh.
24 Húc Nghiêu?!Nghiêu?!Gọi như vậy. . . . . . Cũng quá thân mật đi?!Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.
25 Thứ hai. Hạ Hải Dụ đúng giờ đi làm. Trong phòng thư kí ba vị thư kí thâm niên khác vẫn như cũ hất hàm sai khiến. “Tiểu Hạ, photo một bản văn kiện số 12!”“Tiểu Hạ, mang văn kiện số 19 đến tầng ba!”“Tiểu Hạ, phòng họp thứ nhất một lát nữa sẽ dùng, cô đi kiểm tra xem!”Tộc đi làm ghét nhất ngày thứ hai rất BLUE, Hạ Hải Dụ lại loay hoay ngay cả thời gian tức giận cũng không có, trong phòng thư kí tổng cộng có bốn người, theo như thứ tự sắp xếp lý lịch cá nhân cô chính là NO.
26 Đường Húc Nghiêu nhất thời cười to thành tiếng, “Xem ra bụng em so với cái miệng nhỏ của em thành thật hơn nhiều đấy!”Hạ Hải Dụ nắm tay, xấu hổ không thôi, quá ghê tởm, cái gì cũng bị anh ta chiếm ưu thế!“11 giờ 40, chúng ta đi nhà hàng Viên ăn cơm Tây!” Anh tự ý quyết định.
27 “Tôi thích nhất uống rượu đỏ đấy! Không cho phép anh giành với tôi!” Hạ Hải Dụ cả người gượng gạo bưng ly rượu lên, một hơi cạn sạch. Đường Húc Nghiêu ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cô gái nhỏ này định chơi cái gì?!Một chén, hai chén, ba chén.
28 “Đường đại thiếu gia! Đường tổng giám đốc! Ngài ăn cơm trưa ba tiếng đồng hồ còn chưa xong sao?! Sắp đến giờ gặp mặt đại biểu công ty Hongkong JK ký hợp đồng rồi!!!” Điện thoại vừa mở, trợ lý Thiệu Hành luôn luôn hài hước khôi hài rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt đầu nổi giận.
29 “Đi ngủ!” Ngữ khí của anh có chút nguy hiểm, rất dễ làm cho người khác hiểu sai. Hạ Hải Dụ ngây ngốc, ý tứ khác của đi ngủ chẳng phải là đi HO¬TLE sao?!Nhưng bọn họ trước đó không phải đã nói rõ là ít nhất phải chờ một tháng nữa mới cái nọ cái kia sao?!Cô tận lực giơ lên nụ cười, lại cảm giác rõ ràng khóe miệng đang rút gân, cười giả tạo, “A, A Húc.
30 Đúng lúc ấy thì chủ nhà 701 đối diện cửa nhà Hạ Hải Dụ trở về, bác Thái sáu mươi lăm tuổi xách theo túi đồ mua ở siêu thị đi lên lầu. Hạ Hải Dụ đột nhiên hít một hơi, không tốt, tổ trưởng tổ bát quái của tiểu khu!Thà để cho Đường Húc Nghiêu sớm vào cửa một chút, cũng không thể để bị bác Thái bắt gặp, nếu không chưa đầy 12 giờ tới tất cả mọi người trong tiểu khu sẽ biết cô mang đàn ông về nhà!Hạ Hải Dụ quả quyết tăng nhanh động tác mở cửa, nhưng, không còn kịp.
31 Cô chống đỡ ở cửa, chân nhỏ bước từng bước di chuyển vào bên trong. Đường Húc Nghiêu nâng lông mày, cười như không, thúc giục, “Nhanh lên một chút đi!”Cô nheo mắt lại, trong đáy lòng nói ra một đống lời nguyền rủa, ¥#@%.
32 Mơ mơ màng màng đến buổi tối, lúc Hạ Hải Dụ tỉnh lại cũng đã tám giờ. Mà cô, là bị đói tỉnh. Xoa xoa bụng, sắp đói bẹp bụng rồi!Xuống giường, nấu mì ăn liền, năm phút đồng hồ sau mùi thịt bò kho tàu liền phân tán bay ra ngoài, trong lòng vốn nặng nề lập tức trở nên vui vẻ.
33 Nghe thấy chuông cửa vang lên, Hạ Hải Dụ vội vàng chạy đi mở cửa, từ cửa kính hé ra một khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ. “Em trai Hạo Nhiên!” Hạ Hải Dụ nâng khóe miệng lên, mỉm cười nhìn cậu con trai của bà chủ nhà Bạch Hạo Nhiên.
34 Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, con ngươi trong nháy mắt trợn lớn, muốn chết, sao anh ta lại tới vào lúc này? ! Hơn nữa khẩu khí như vậy là sao chứ? !Đường Húc Nghiêu cười mà như không, trên khuôn mặt đẹp trai quá đáng tràn ngập bí hiểm, tầm mắt lướt qua cô, trực tiếp rơi trên người Bạch Hạo Nhiên, mắt sáng như đuốc, giống như đang đánh giá từ trong ra ngoài.
35 Ở cùng nhau? !Hạ Hải Dụ theo bản năng giật lùi. Đường Húc Nghiêu dù bận vẫn ung dung, thong thả lấy ra đơn xét nghiệm từ trong túi, “Đồng thời kết quả kiểm tra đã có, các chỉ tiêu của tôi rất phù hợp, viện trưởng Trần nói khoảng một tháng sau có thể lấy máu cấy ghép tế bào.
36 Bệnh viện. Chuyên khu điều trị bệnh bạch cầu. Hạ Hải Dụ mặc đồng phục bệnh nhân vô khuẩn, đeo khẩu trang vô khuẩn, yên lặng canh giữ trước giường Hải Tinh, cậu lẳng lặng ngủ, thân thể suy yếu giống như vừa đụng sẽ vỡ nát, tóc đã sớm mất sạch, sắc mặt tái nhợt dọa người.
37 Tối nay em có thể khóc. . . . . . Tôi cho em mượn bả vai của mình. . . . . . Anh là đang nói gì đó?Sao lại trở nên dịu dàng như thế?Là đồng tình? !Hay là thương hại? !Đầu óc Hạ Hải Dụ trong khoảng thời gian ngắn có chút loạn, nhưng là, lòng của cô thật giống như được một dòng nước ấm rót vào.
38 Buổi sáng tám giờ ngày hôm sau, cửa phòng giải phẫu từ từ mở ra, Hạ Hải Tinh cùng Đường Húc Nghiêu một trước một sau được đẩy đi vào…. . Hạ Hải Dụ đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn, thời điểm hai chiếc giường bệnh đi qua cô, trong nháy mắt, cô cảm thấy giống như có cái gì đó trong sinh mạng của mình đóng băng.
39 Phẫu thuật rất thành công, tảng đá trong lòng Hạ Hải Dụ rốt cục rơi xuống. Hải Tinh được đưa vào phòng bệnh vô khuẩn, cô không được phép ra vào tùy tiện, nhưng nhìn em trai đang ngủ an nhàn từ xa, cô vẫn vui mừng nhịn không được muốn khóc.
40 Hai tuần lễ sau đó, Hạ Hải Dụ không biết mình vượt qua như thế nào. Tuyệt đối bận rộn, bệnh viện, công ty, về nhà, ba điểm trên một đường thẳng, nhưng ngoài bận rộn vẫn có chút gì đó trống không, lơ đãng sẽ nhớ tới anh, nhớ tới khuôn mặt luôn tràn ngập đắc ý, nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi ngày đó, nhớ tới câu nói Chờ tôi.