121 Các diêm đinh cũ quay về đóng quân ở Giao châu, huấn luyện diêm đinh mới, và xử lý thủ tục ở các nha môn, vận thuyền muối tinh tới nơi tiêu thụ ở Tể Trữ.
122 Đi trên phố, chang ai có thể nhìn ra điều gì khác biệt, huống hồ, trên phố trong đêm khuya, bị sĩ tốt tuần thành nhìn thấy thì cứ trị thẳng tội, cho dù đụng phải, cũng mau chóng tránh né, ai còn dám tới xem những người mặc đó binh lính đó rốt cuộc là giả hay thật.
123 Vội vàng đem đồ và hàng hóa những người đó để trong tiệm cho diêm đinh, sợ bị liên lụy gì, Lý Mạnh cũng trả phí tổn những người đó phải trá cho chủ quán, không để việc làm ăn của họ có tổn thất gì, nhưng phải ngoan ngoãn câm miệng lại.
124 Đêm ông hỏi tên mình, ở thời đại này không phải là chuyện nhỏ, cho dù là Chu Vân Dao quận chúa không sợ trời, không sợ đất, cũng cảm thấy tim đập loạn xạ, thật vất vả mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, Lý Mạnh đã dẫn đoàn kỵ binh đi xa, Chu Vân Dao không hiểu vì sao.
125 ý Mạnh lấy làm kỳ lạ, lập tức cười trả lời:"Nghìn đao vạn trượng thì không cần, thủ hạ của ta cầm thương dài chọc các ngươi thì có thể, ta có chút làm lạ, các người có can đảm đó ở đâu vậy, nói thử xem".
126 Chu Vân Dao mặc trang phục nữ của gia quyến quân hộ Linh Sơn vệ, trang phục thế này tất nhiên không cầu kỳ gi về chất liệu và kiểu dáng, vì bận rộn việc nhà nông, được làm để hành động thuận tiện, đúng là thích hợp với cô gái không an phận này.
127 Quan viên địa phương đối với việc vơ vét của cải này thường là cho chút tiền gạt chuyện đi. Châu huyện Sơn Đông mình còn nghèo, ai tới hầu hạ đại đầu binh người.
128 Một tiếng thông báo truyền tới, trong sân lập tức náo động, hơn một trăm người đều đi về phía cửa, bốn binh lính liền dựng thương dài đứng trang nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trào lên.
129 Sau hai ngày đầu hoang mang, trước khi Lý Mạnh xuất binh, những cường hào địa chủ luôn cò kè mặc cả cũng tản đi rất nhiều. Bành gia ở Cổ Thành Tập và Khâu gia ở Đinh Khâu đều là đại hào ở phủ Lai Châu.
130 Trung Hoa mấy nghìn năm, nhà Hán, nhà Tùy, nhà Đường, Tống, Nguyên, mỗi khi gặp loạn thế, người có thế lực trong vùng đều cắt đất tự bảo vệ mình, trong thôn đều có vương hầu, những người này là hoàng đế của vùng, quan phủ không chấp hành mệnh lệnh, ngược lại còn muốn dựa vào họ.
131 Rốt cuộc thì cũng là những nhân vật từng ở trong quân đội của Lai Châu, họ không xông lên một cách lỗ mãng, cũng là xếp mấy chục con ngựa thành một hàng, khống chế tốc độ của ngựa, tuy nói đội hình không chỉnh tề lắm, nhưng uy thế thì tuyệt đối không nhỏ.
132 Những mã tặc vừa nãy vẫn còn là hùng hùng hổ hổ, thanh thế cực lớ,. nhưng sau khi liên tiếp trải qua mấy cú sốc, âu cũng là không thấy đâu cái thứ được gọi là "sĩ khí" đó nữa, nguyên nhân duy nhất giải thích cho việc chúng vẫn ở đó mà chiến đấu vật lộn, chính là do chạy không được, xét cho cùng thì ở đây đang chen chúc hơn 300 kị binh, kể cả là muốn chạy thì cũng không có không gian mà chạy.
133 Những thứ này thuộc về phương diện chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, những quan binh lập được chiến công, rồi các chiến hữu chết và bị thương đều được hưởng phần nào từ trong đó, còn về con số được báo cáo lên quan phủ, thì được nói một cách công khai không giấu giếm là: "Khưu gia và Bành gia cấu kết với giặc cỏ, âm mưu tạo phản, binh thường đều là ăn chơi xa xĩ, những thứ chúng cướp được, phần lớn đều đã bị tiêu xài hết, lần tấn công này, không thu hoạch được gì".
134 Ninh Càn Quý và Ngô đồng tri cũng là quen thân với nhau, vốn dĩ cũng không có ý tránh mặt nhau, ai ngờ lúc Ngô đồng tri bước vào, bên cạnh còn có một người nữa, không những thế, nhìn thái độ của Ngô đồng tri thì có thể thấy người đến cùng ông ta là có địa vị tương đối cao, nhưng người lạ mặt này hoàn toàn không phải quan viên của thành Giao Châu, Ninh sư gia lập tức hiểu ý cáo từ tránh đi chỗ khác.
135 Ngay đến người mai mối đến đề nghị kết thân cũng bị đánh đuổi ra ngoài. Nhan tri châu vì chuyện này mà gần như không có chuyện riêng tư nào đáng để nói với Lý Mạnh, nhưng chuyện Lý Mạnh mang lễ đến tặng thì trước giờ ít người được nghe qua, nói ra thì cũng thú vị, khi Lý Mạnh còn làm tuần kiểm, mỗi lần hắn mang lễ đến thì Nhan tri châu đều là không nhận, gốm sứ đều là bị đập ngay trước cửa nhà, tình hình cứ gọi là căng như dây đàn.
136 Nói ra thì những tên hải tặc này cũng là không dễ dàng, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn phải lẻn bờ cướp bóc, trên thực tế là giống với những bộ tộc du mục lựa chọn mùa đông để đi cướp bóc vậy, do khi đến mùa đông, các nhà các hộ thường là có chút tiền để dành, rồi thì lương thực tích trữ chuẩn bị cho năm mới, đặc biệt là lúc sắp tết, chính là lúc những khoản tích trữ là phong phú nhất.
137 Còn có 2, 3 tên đang đứng đó nói tiếng gì đó mà người khác nghe không hiểu, sự chú ý của Lý Mạnh lập tức bị thu hút qua bên đó, tập trung tinh thần để nghe thì không ngờ đó là tiếng Nhật Bản, thế là hắn bất giác cười hihi, quay về thời đại này, lúc giết người cứ cảm thấy có một chút gì đó gánh nặng tâm lí, nhưng nếu là giết giặc Nhật thì sẽ là có cảm giác thay trời hành đạo, càng huống hồ là những tên súc sinh làm hại cả một vùng duyên hải này.
138 Thế đạo bất ổn như vậy, vùng duyên hải Đại Minh và nước Nhật lúc nào cũng có không ít những kẻ đến bán mạng, càng huống hồ, người trong thiên hạ trước giờ không coi sức chiến đấu của vệ sở đại Minh ra gì.
139 Giọng nói của mấy tên hải tặc đang quỳ trên mặt đất này nghe rất khó hiểu, mấy từ đầu Lý Mạnh hoàn toàn nghe không ra là đang nói gì, nhưng những từ như "thủy quân đại Minh, Trịnh đại quan nhân" thì hắn âu cũng là nghe thấy rất rõ ràng.
140 Không có gì để nói thì tốt nhất là không nói, Lý Mạnh im lặng gắp mấy miếng cho vào mồm, Chu Vân Dao đột nhiên kêu lên một tiếng, làm cho Lý Mạnh giật hết cả nẩy, quay đấu qua nhìn, thấy cô bé đang đang ôm mặt, sắc mặt hoảng hốt, nhìn hắn, nói:"Lý đại ca, mặt bị nứt nẻ có phải là xấu lắm không, ai ya, phải làm thế nào đây?".