141 Nếu tướng quân kia không quyền không thế, có lẽ Tuần phủ sẽ lập tức hạ văn thư tới bắt người hỏi tội, nhưng Lý Mạnh lại khác, ngươi này thăng nhiệm Thủ bị Giao Châu tuy cũng là công tích thực sự, nhưng sau lưng có sự chiêu cố của Lưu Phúc Lai ở kinh thành, trong lòng Tuần phù Chu Đại Điển cũng không nắm chắc.
142 ". Lý Manh gật đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đã nói tới mức này, ngươc lại cũng không thích hợp khách sáo, hơn nữa bản thân mình có lý của phe chủ động nếu làm bộ làm tịch, có khi lại khiến người ta xem thường, lúc này mở miệng nói:"Trong tay ta còn có một trăm sáu mươi người, còn lại đều là chết trận hoặc nhảy xuống biển chết rét, ăn, mặc, ở, đi lại trong khoảng thời gian này còn tốn tiền cỉa diêm điền chúng ta khoảng năm ngàn lượng bạc, không nói hai lời, lấy ra năm ngàn lượng bạc này ta liền thả người.
143 Lý Mạnh miễn cưỡng nặn một cười trên mặt, cao giọng nói hai gã thân binh Đăng Lai kia vênh váo tự đắc đi tới trước mặt, cũng không hành lễ, đánh giá Lý Mạnh từ trên xuống dưới vài lần, ngạo mạn nói:"Chuyện kiểm nghiệm binh mã trọng đại, không nên chọn tháng hai, năm nay đều không yên ôn lắm".
144 Trong lòng Lý Manh thật sự giận dữ, nhưng cũng biết tên mập trước mặt này nói thật,Liễu Thanh Tung kia thấy sắc mặt Lý Manh cứng ngắc, trong lòng cũng có chút không vui, lại mở miệng giãi thích:"Chớ không biết đủ, đây đã là ân điển của Tuần phủ và các vị đại nhân, nếu không, ngươi một mình kéo tới doanh Giao Châu, Thủ bị ngũ phẩm, quân tiền phát xuống cho ngươi cũng kéo thêm mấy tháng.
145 Trên người những binh lính này không mặc chiến bào uyên ương gì, chỉ mặc áo vải thô màu giống nhau, trường mâu bén nhọn trong tay đều lóe sáng, độ dài giống nhau, có vẻ chỉnh tề vô cùng.
146 Rương đựng sáu ngàn năm trăm lượng vẫn còn chất trước mộc đài, nhưng binh lính doanh Giao Châu đều bộ dáng chẳng thèm ngó tới, sáu ngàn năm trăm lượng bạc, số lượng đúng là không ít, nhưng nếu phân tới tay từng người, vậy thì ít đến thảm thương, phải biết rằng ngoại trừ hai ngàn người này, phía ngoài còn năm trăm người nữa.
147 Đầu tháng ba năm Sùng Trinh thứ chín, không riêng gì khí trời ấm áp hơn mấy năm trước khi Lý Mạnh tới, mà thế cục cũng từng bước thay đổi tốt lên, đương nhiên, nạn đói lớn, nạn hạn hán và nạn châu chấu ở Sơn Tây, đại dịch vùng Duyên An Thiểm Tây đã bị mọi người bỏ qua, tháng giêng các bộ Cao Nghênh Tường, Trương Hiến Trung vây công thành Trừ Châu ở nam Trực Lệ.
148 Nhìn thấy quận chúa nhà mình, tâm thần thủ lĩnh thị vệ kia hơi yên ổn, biết đối phương cũng là ngươi thủ tín, ôm quyền mở miệng nói:" Lý đại nhân, thứ lần trước ngài muốn, chúng ta chuẩn bị suốt mấy tháng cuối cùng cũng chuẩn bị đủ hơn phân nữa, nên vội ngồi thuyền tới, xin thứ lỗi.
149 Người giàu có nhất trong thiên hạ có lẽ là những phiên vương này, hoàng đế Sùng Trinh bên trong kinh thành nổi tiêng giản dị, nhưng phiên vương hoàng gia thì đều xa xỉ vô cùng, từ mấy rương này mà xem, quả thật là không giả.
150 Thổ hào ác bá mấy nhà lớn nhất ở phủ Lai Châu sau khi bị Lý Manh đánh hạ, những người còn lại đều thành thành thật thật, hoàn toàn không để cho Lý Manh có cơ hội luyện binh.
151 Mộc Vân Dao vốn có chút hoảng hốt, nhưng thâáy Lý Mạnh thần sắc thận trọng, ngược lại cảm thấy có chút hơi quá, không nhịn được liền mở miệng khuyên giải: "Kinh sư, kinh doanh, tuyển phủ, Kế trấn binh mã rất nhiều, phòng thủ chắc không có gì đáng ngại, có lẽ còn có thể đánh thắng trận, khiến bọn tặc binh Thát tử đó có đi mà không có về.
152 Còn bọn Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, La Nhữ Tài, bại vọng cũng là chuyện sớm muộn. Cho nên tin tức Lý Tự Thành được những người còn lại đề cử làm tân sấm vương cũng không được ai chú ý.
153 Sau khi Chu cử nhân ly khai, Lý Mạnh bắt đầu suy nghĩ về những người mà mình quen, xem xem có ai có quan hệ với lục bộ Nam Kinh hay không. Nhưng suy đi nghĩ lại, sau cùng chán nản phát hiện, sau khi Lưu thái giám bỏ đi, đừng nói là lục bộ Nam Kinh, cho dù là người quan hệ với phía Nam Kinh cũng không có.
154 Năm Sùng Trinh thứ chín, Hà Nam không chỉ là trải qua chiến tranh khi nhân mã của Sấm vương, sấm tướng, Bát Đại Vương quay về, còn gặp phải nạn hạn hán và nạn châu chấu, cự ly gần như vậy, thu hoạch của huyện Hạ Tân cũng cực kém, nói là dân chúng lầm than cũng tuyệt không phải là khoa trương.
155 Trường mâu của Mã Cương chợt dừng lại, một người đánh trống ở phía sau hắn bắt đầu gõ nhịp trống. Chiếc trống này được treo ở hông, mặt trống to cỡ mặt người, nhịp trống chẳng qua là nhịp "một hai một", kể ra thì đây cũng không phải là tham khảo của ngoại quốc, mà cũng chẳng có chồ nào để tham khảo cả.
156 Người nửa đêm tới đây chính là Trương Thừa Nghiệp tự hiệu "Nam Sơn tiên sinh". Nam Sơn tặc, ban ngày vị tiên sinh này còn ung dung nằm trên giường trúc, nhưng lúc này thì mặt mày bụi bặm quỳ dưới đất, có điều mặt lại đầy vẻ siểm nịnh.
157 Nếu là ở bến tàu khác, một đoàn người hơn hai trăm người, rương hòm xe ngựa đều rất nhiều, khẳng định phải có quan lại nha dịch bước lên tra hỏi, dò xét lai lịch.
158 Lý Mạnh ngồi trên xe quan sát đường ở hai bên và các kiến trúc làm cột mốc, âm thầm ghi nhớ lại, đây cũng là sự chuẩn bị vạn toàn mà mình có thể làm được ở nơi xa lạ này.
159 Lý Mạnh vẫn không biết rốt cuộc tiếp theo nên thế nào, quay người lại nhìn Trịnh chưởng quỹ. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Lý Mạnh, Trịnh chưởng quỹ mang theo vẻ hưng phấn, nói khẽ: "Cố đại gia lập tức sẽ đến thôi!"Không phải là bàn chuyện với Trịnh gia các người sao? Cố đại gia này là ai, chẳng lẽ là quan lớn của binh bộ Nam Kinh ư.
160 Đây cũng là quy củ loại địa phương này, đối phương đã chi tiền bao trọn nơi này, án chiếu theo quy củ, cô nương cho dù là bị khách nhân không cần thì cũng nên tới chỗ khác mà đợi.