201 Hơn nữa công văn cầu viện phủ thành Duyện châu phát ra cũng có chủ ý, thư cầu viện của Tào phủ lại mỗi ngày đi được mười hai dặm thì dừng lại, không thể liều lĩnh mà gửi, còn thư gửi cho Mã Cương đóng ở Mông Âm lại vận dụng khoái mã các cửa hàng Tế Nam mà phóng.
202 Lưu Trạch Thanh đứng trên tường thành chỉ cảm thấy Trước mắt một màu đen, tối qua ôm hai nữ tử do diêm thương Lường Hoài tặng mây mưa một đêm, vốn định ba ngày nữa dẫn binh tới Tứ Thủy, ai ngờ mộng xuân tỉnh lại, đại quân đã vây dưới thành, Hơn nữa còn ở trong thành.
203 Lý Mạnh nghe ra trong giọng nói của Thang Nhị có chút run rẩy, bật cười hỏi:"Sao, sợ không đánh lại hay sợ người đông'. Thang Nhị cũng thành thật trả lời:“Nghe nói thủ hạ của Lưu Trạch Thanh có không ít người từng đánh trận, chúng ta từ trước cũng chỉ tập kích tới doanh hắn, đánh thổ phỉ cường đạo, chưa từng đánh với những Lão binh này, trong lòng quả là không yên".
204 Sợ hãi lui vào trong thành. Lưu Trạch Thanh không khống chế được quân mình, càng không cần nói tới lên đầu thành xem tình hình bên ngoài, may mà những người bên cạnh đều là lão binh, các quan quân cầm sông roi dao đập một trận, đội ngũ cũng gần như tách ra.
205 Binh lính hai bên cầm lá chắn lớn một tay cầm đao, một tay cầm lá chắn, mấy tấm lá chắn dựa sát vào nhau, xông tới lỗ hổng cổng thành, những thân vệ đầy chàng xa, lại đều lấy giáo dài trên xe lớn ra, ba chân bốn cẳng đầy chàng xa tới dưới cầu, cũng những binh mang đao lá chắn vào bên trong.
206 Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu không bằng những Lão binh của Lưu Trạch Thanh, nhưng binh lính của Lý Mạnh lại được trang bị tốt hơn, hàng ngày không ngừng luyện tập, thể năng cũng vượt xa.
207 Nhưng nếu là tranh chấp cãi nhau, cũng là tội danh không tuân thủ hiệu lệnh, cuối cùng cũng té trên đất, giơ tay chém xuống, đánh tới cùng, các tân binh đều sợ hãi.
208 "Các vị hương Lão phải trợ giúp tri châu Tào châu ồn định tình hình, sau này thành Tào Châu còn có quân tướng khác tới đóng”. "Xin nghe đại nhân sai bảo”.
209 Hơn hai nghìn kỵ binh ngoài ba trăm kỵ binh tiến từ đông sang tây, thu hút sự chú ý của mọi người, số còn lại xé chẵn ra lẻ, phân tán trú đóng ở các nơi buôn bán muối lậu, từng nhóm tiến về phía sau đại bản doanh, nhưng khi rất ít người chủ ý tới Mã Cương quay về, quy mô một nghìn năm trăm thuộc hạ của hắn đã lớn hơn nhiều, một nghìn với ba nghìn, rất nhiều người chẳng buồn đi đếm từng người một.
210 Nhan Nhược Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ. nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy khóe mắt Nhan Nhược Nhiên mang chút bi thương.
211 Hai người bả tổng đó nghị luận mấy câu xong, quay sang cười với Nhan tri châu nói: - Đại nhân không cần phải lo lắng, cứ để đội xe dừng lại trước đã, để bọn tiểu nhân tới phía trước xem xem tình huống một chút, ở Sơn Đông này không có đám cướp nào dám đắc tội với Giao châu doanh đâu.
212 Lý lang quân thúc ngựa đuổi theo tân nương, Nhan tri châu đổi ý ở giữa đường. Thế là phu phụ Nhan tri châu đi phí không ít đường đất, hôn nhân đại sự.
213 Trên thư Lưu thái giám nói rõ vốn ông ta muốn phái thái giám thân tín tới. nhưng nội quan chúc mừng, phía bên Lý Mạnh sẽ có nhiều chỗ không được tiện, cho nên mới ủy phái một vị bá tước tới.
214 Lời mời của Lý Mạnh. đúng là làm vị thư sinh, chủ trì tiếp đãi khách toát hết mồ hôi lạnh. Bắt đầu từ hai mươi tháng chạp cho tới mùng mười tháng một.
215 Lý Mạnh thân ở vị trí cao. mấy năm nay cũng có một chút khí độ hàm dưỡng, nhưng nghe thấy lời này của đối phương, nụm trà trong miệng thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, bất quá tốt xấu gì vẫn phải kìm lại.
216 Đối với sự phẫn nộ của Lý Mạnh. Cao Nhất Công lại tỏ ra có chút khó hiểu, nên không nói nữa. Lý Mạnh đứng lên. cơn giận chưa tan xoa tay đi mấy bước, lạnh lùng nói: - Đám thương nhân này trong mắt chỉ còn có mỗi tiền thôi, quên mất tổ tiên là ai mất rồi.
217 Phu thê tân hôn. đương nhiên là quấn lấy nhau như keo với sơn. muốn cả ngày cả đêm dính lấy một chỗ. nhưng Lý Mạnh công việc bận rộn cho dù là trước hôn lễ mấy ngày, thì ngoại trừ những lễ tiết tiệc từng không thể thiếu ra, còn phải xử lý tiếp đãi những khách ở bên ngoài tới.
218 - Thuyền hàng Lý mỗ không cần bán cho ta ba chiếc chiến thuyền được không? Trịnh Chi Báo vốn đang bưng chén trà nhìn thẳng vào Lý Mạnh, nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy.
219 Đối với quan phủ mà nói những lưu dân là một nhân tố rất bất ổn định, những người dân nghèo bị thiên tai làm phá sản lưu lạc này. chỉ hơi kích động một chút là sẽ gây bạo loạn, là nguồn binh lực của Bạch Liên giáo.
220 Tô An Kỳ dè dặt nói xong. Chu Dương cũng không nói gì chỉ vỗ đầu đứa bé rồi vui vẻ rời đi. Tô An Kỳ thì tiếp tục chạy tới. Nếu nói trong hệ thống Giao châu Doanh Lý Mạnh, ai được mọi người yêu quý.