41 Cơ Băng Nhạn cau mày:-Hai lần lưu giấy lại, bút tích như nhau! Đồ đảng của Thạch Quan Âm quả thật có trà trộn trong đám người Quy Tư Vương, vậy. . . Hồ Thiết Hoa giật mình:-Ngươi tưởng kẻ nào đáng nghi ngờ nhất?Cơ Băng Nhan thở dài:-Người nào cũng khả nghi cả! Người nào cũng có thể là đồ đảng của bà ấy cả! Hoặc bọn vệ sĩ mặc giáp vàng, hoặc các bà phi, các nàng thiếp, hoặc chính Quy Tư Vương, hoặc con gái lão ta.
42 Đêm xuống sâu. Rượu vẫn uống thơm, tiếng cười tiếng nói vẫn ồn ào, song một nhóm người dù đông, cũng quá ít giữa sa mạc mênh mang, không lam sao lấn át được cái lạnh lùng tịch mịch của bao la.
43 Tiểu Phi hừ nhẹ một tiếng, ướm hỏi:-Ngươi. . . Khoái chứ?Hồ Thiết Hoa cười hì hì:-Khoái là cái chắc! Tiểu Phi lại hừ một tiếng nữa:-Ngươi. . . ngươi có thấy tân nương tử rồi chứ! Hồ Thiết Hoa cười lớn hơn một chút:-Ngươi cho ta là một chàng rể ngốc? Ngay trong đêm tân hôn không nhìn mặt vợ lại bỏ đi à?Tiểu Phi đưa tay vuốt chóp mũi:-Ngươi.
44 Hồ Thiết Hoa cau mày:-Nàng làm thế để làm gì?Tiểu Phi giải thích:-Nếu chúng ta liên kết với Quy Tư Vương thì đương nhiên trở thành đối lập của nàng, và như vậy là đại bất lợi cho nàng.
45 Nhất Điểm Hồng quả là tay kiếm phi phàm. Y đã thấy Cơ Băng Nhạn sử dụng chiêu Thập tự phong môn một lần rồi, nên y cố dụ hắn sử dụng chiêu đó một lần nữa.
46 Đoàn người mừng rỡ phi thường, giục lạc đà chạy đi nhanh về phía đó. Nhưng, lão nhân lãnh đạo đoàn người gương mặt hằn rõ nét phong sương, quát lớn:-Không đi được! Không đến nơi đó được! Đoàn người dừng lại ngay.
47 Thanh Cửu Hoàn Kim Bối Đao tuy nặng nề, song giáng xuống rất nhanh, mặt bàn bị chạm, đứt làm hai phần. Đao nhắm người, người không việc gì, mặt bàn vô tội lại hứng lấy tai vạ.
48 Người có dáng vẻ phú thương mỉm cười thốt:-Tại hạ cứ lo sợ tráng sĩ gặp điều gì ngoài ý tưởng, song Mẫn tướng quân lại bảo kiếm pháp của tráng sĩ tuyệt luân, nhất định là không ai làm gì nổi tráng sĩ, dù có gặp trở ngại.
49 Trưởng Tôn Hồng bỗng bật cười khanh khách:-Các hạ cho rằng bọn tôi không giết nổi chúng à? Nếu phu nhân muốn lấy mạng hôn vương thì dù lão ta có mươi chiếc đầu, cả mươi chiếc cũng đã rụng một lượt.
50 Hồ Thiết Hoa đưa tay tả đập vào tay hữu, lầm thầm:-Lão Xú Trùn và Tử Công Kê đã hai hôm rồi không về, hẳn cả hai có gặp một biến cố gì đó! Bỗng một con lạc đà vượt lên.
51 Hồ Thiết Hoa tự thán:-Nhân vị tài tử ! Điểu vị thực vong !. . . Biết vậy sao con người còn khổ ? Sao ta lại khổ ? Sao có người cứ khổ ?Nữ nhân áo trắng bĩu môi :-Ngươi sợ ?Hồ Thiết Hoa trừng mắt:-Tại hạ sợ ? Sợ gì ?Nữ nhân áo trắng lạnh lùng:-Ngươi sợ ta giết ngươi, chứ gì ?Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:-Ba xem tại hạ có phải là người sợ chết chăng ?Nữ nhân điềm nhiên:-Ngoài mặt, ngươi có vẻ anh hùng, song trong tâm, ngươi vẫn sợ như thường ! Bà không đợi nghe Hồ Thiết Hoa đáp làm sao, vỗ tay mấy tiếng.
52 Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm :-Nếu thừa nhận là một tên khốn nạn mà có rượu uống thì mình cứ thừa nhận một lầnchắc cũng chẳng đến đổi nào ! Y toan đưa miệng bình lên miệng y, Tỳ Bà công chúa vội đưa tay giật chiếc bình lại buông gọn:-Không cho ngươi uống ! Hồ Thiết Hoa sững sờ:-Sao thế công chúa ?Tỳ Bà công chúa lạnh lùng:-Ta đổi chủ ý chứ có sao ?Hồ Thiết Hoa hỏi lại:-Mà sao công chúa đổi chủ ý chứ ? Sao công chúa đổ nhanh thế ?Tỳ Bà công chúa không đáp, chỉ hỏi lại:-Những vật kia có phải của lão Xú Trùn không ?Hồ Thiết Hoa cười lớn:-Chiếc giày và cái áo lót là của Tử Công Kê, công chúa đừng đem những vật đó ngâm giấm, giấm đó thúi lắm, công chúa thích mùi chứ tại hạ thì ngán vô cùng ! Tỳ Bà công chúa thở dài:-Ta đâu có ghen !.
53 Nàng áo vàng lại hỏi :-Ngươi có biết là hoa gì chăng ?Tiểu Phi lắc đầu:-Bình sanh tại hạ chưa từng thấy ! Nàng áo vàng đắc ý :-Cho ngươi biết, hoa là Anh Phiêu Hoa, cỏ là Đại Ma Thảo, sư phó ta mang từ Thiên Trúc về, nơi nào nóng như thiêu đốt mới sanh trưởng được.
54 Tiểu Phi lại thở dài:-Tại hạ than rằng, sợ có người cho là tại hạ tâng bốc ! Thạch Quan Âm giật mình, nhưng rồi cũng điểm một nụ cười:-Tâng bốc ?. . .
55 Liễu Yên Phi có cảm tưởng là mình vừa bị tát tay vào mặt. Từng thớ thịt nơi mặt giật mạnh, rồi mồ hôi đầu mồ hôi trán đổ ra thành giọt lớn, rơi xuống đồm độp.
56 Tiểu Phi thở dài:-Ngươi nhìn kỹ gương mặt của chúng xem ! Cơ Băng Nhạn lắc đầu:-Ta không thích nhìn nữ nhân. Nữ nhân sống ta còn không thích nhìn, hà huống nữ nhân chết ?Tiểu Phi trầm giọng:-Thì ngươi cố gắng nhìn kỹ, nhìn một lần thôi, chứ nào phải nhìn nhiều lần, nhìn mãi mãi mà ngươi rên ? Ngươi sẽ thấy chúng chết khác cách nhau, song chung quy có chỗ tương đồng ! Cơ Băng Nhạn rồi cũng phải làm theo lời Tiểu Phi.
57 Ngoài xa xa, Cơ Băng Nhạn dừng chân, trầm giọng thốt:-Theo ta nghĩ, bọn mình không nên đến đó là hơn ! Tỳ Bà công chúa cau mày:-Tại sao ?Cơ Băng Nhạn đáp :-Xem qua tình hình, tại hạ nhận thấy bọn này không phải là hạng du mục tầm thường.
58 Hồ Thiết Hoa mỉm cười:-Nào phải là một sự khinh miệt ? Hơn thế nữa kia ! Có thể bảo là điều sỉ nhục. Cho nên Hắc Trân Châu cô nương nổi giận, quyết định cho vị công tử đa tình của chúng ta điên đầu một phen ! Có đúng thế không ?Tỳ Bà công chúa tiếp:-Hắc Trân Châu cô nương lại sợ chia tay lần này, không còn gặp nhau nữa, nên nghĩ ra điều đó, để bắt buộc chàng công tử đa tình phải phải vượt sa mạc, tìm bóng hồng ! Hồ Thiết Hoa vỗ tay:đúng quá ! Thú vị quá ! Đạo Soái Lưu Hương ơi ! Ngươi có thấy là thú vị chăng?Tiểu Phi hừ một tiếng:-Nếu cái lưỡi của ngươi rụng luôn, thì đó mới là thú vị ! Cơ Băng Nhạn thở dài:-Trẻ con thì bao giờ cũng vẫn là trẻ con, không làm sao giống người lớn được ! Trẻ con chẳng làm sao thấu đáo nổi tâm của người lớn ! Tỳ Bà công chúa cười lạnh:-Trẻ con muốn biết tâm tình của người lớn như thế nào, chẳng hay người lớn có thể giải bày cho nghe chăng ?Tiểu Phi cau mày:-Bọn tại hạ đinh ninh là trong biến cố tại Quy Tư quốc có Hắc Trân Châu nhúng tay vào.
59 Hồ Thiết Hoa nhìn thoáng qua Tỳ Bà công chúa vụt hướng sang Cơ Băng Nhạn, hỏi:-Hay là hắn định tránh sự phiền nhiễu do nàng công chúa đa tình đưa đến mà chuồn đi rồi ?Cơ Băng Nhạn cau mày:-Ngươi tưởng ai cũng như ngươi ?Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:-Ta lo ngại làm sao ! Hay là bọn mình đi tìm hắn ?Cơ Băng Nhạn cũng lo ngại, thấp giọng:-Mình len lén từng người một chuồn đi ra bên ngoài sẽ hiệp nhau ! Hồ Thiết Hoa gật đầu:-Phải vậy rồi ! Bỗng y nhớ ra, viên Cực Lạc Tinh còn nơi mình.
60 Bà mỉm cười tiếp nối :-Còn vũ công của phái Vũ Đương thì phù bạc quá, phù bạc đến độ gần như thiếu sót, chẳng khác nào một món ăn mà đầu bếp quên cho gia vị vào! Cái mã võ rất đẹp, cái chất võ không tinh.