61 Tựa mình vào thành ghế, bà thở dài, rồi lẩm nhẩm :-Ta mỏi mệt lắm rồi! Hiện tại ta cảm thấy quá mỏi mệt lắm rồi! Ngươi có biết chăng, ngày hôm nay, ta đã làm được bao nhiêu việc ?Ai ? Người đối thoại với bà là ai ?Người trong mảnh gương kia chăng ? Bà đối thoại với cái bóng của bà ?Bà đã mất lý trí rồi chăng ? Hay bà mượn cái bóng để tự than cuộc đời bà quá đầy sóng gió, đầy đến độ chính bà phải nhận bà cũng bị cuốn trôi như bao nhiêu người bị cuốn trôi theo sóng gió mà bà đã tạo ?Bà than bà ủ rũ, nhưng đó là cái tâm tưởng của bà, chứ bên ngoài của bà vẫn tươi nhuận như thường.
62 Tự nhiên, Tiểu Phi có rất nhiều cừu nhân. Tự nhiên, những cừu nhân đó hận chàng đến thấu xương, nhập tuỷ. Họ hận chàng nhưng làm gì chàng được. Bởi không làm gì được, họ rủa thầm :đạo soái lưu Hương, ngày sau ngươi phải chết nơi tay nữ nhân, ngươi chết bên cạnh một nữ nhân trần truồng! Nghiệp đi của ngươi là như thế đó! Nếu những cừu nhân của chàng có mặt hiện giờ, họ sẽ cười thoa? mãn, cười thích thú.
63 Thời gian vào lúc hoàng hôn. Địa điểm, một thị trấn náo nhiệt vô cùng. Trên các nẻo đường, khách du nhộn nhịp, khách thuộc đủ mọi thành phần xã hội. Khách đủ già trẻ, nam nữ.
64 Cơn gió quét qua, tung bay tà áo của hai người đó, chừng như một luồng khí lạnh bốc ra từ tà áo họ, cuốn đến khung cửa sổ. Dao Trường Hoa bất giác rung người.
65 Nền trời không mây, trông cao vút. Không khí mát sáng vô cùng. Ba cỗ xe hoa lệ do ngựa kéo bon bon, lao vút trên con đường giữa hai hàng cây tán rậm. Trong cỗ xe đầu, mường tượng không có người, nhưng bên ngoài đầu xe, lại có sáu đại hán vận y phục chẹt, gã nào trông cũng ngang tàng, nhìn thoáng qua ai cũng biết, họ là những hảo thủ trong vũ lâm.
66 Hồ Thiết Hoa mỉm cười :-Không sao đâu! Ta biết, Bạo vũ Lê hoa Đinh không bao giờ tẩm độc. Sở dĩ nó không tẩm độc, là vì nó thừa sức giết người! Cả hai trở về phòng.
67 Tay bất động, nửa thân mình tê dại, Hồ Thiết Hoa ngã người trên ghế giương tròn mắt nhìn Tiểu Phi. Vợ chồng Lý Ngọc Hàm hết sức kinh ngạc. Liễu Vô My hỏi :-Hương soái sợ rượu có độc ?Tiểu Phi thở dài :- Dù rượu không độc, than thể hắn cũng đã nhiễm độc rồi! Lý Ngọc Hàm giật mình :-Hồ huynh vừa rồi có uống rượu ?Tiểu Phi lắc đầu :-Rượu không hại hắn! Chính bàn tay hắn hại hắn! Bây giờ, mọi người nhận ra bàn tay của Hồ Thiết Hoa sưng vù.
68 Người áo đen ở xa xa, vỗ tay cười lớn :-Hay quá! Hay quá! Con bướm vờn hoa ngày nào đã biến thành con gà nhúng nước! Hồ Thiết Hoa vừa hét vừa đứng lên.
69 Yết hầu của người áo đen sôi ụt ụt. Hắn không còn nói được lời gì. Điều bí mật hắn sắp tiết lộ với Tiểu Phi, bị tiếng ụt ụt dồn trở lại tận đáy lòng. Bên ngoài, Lý Ngọc Hàm gọi to lên, gọi rối rít:-Lưu Hương huynh ! Lưu Hương huynh ! Có thọ thương chăng ?Tiếng gọi vừa dứt, Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô My bay qua cửa sổ vào phòng.
70 Tiểu Phi gật đầu:-Ngươi có lý ! Song, họ vừa về đến khách sạn, chưa vào phòng đã giết thích khách trước. Trong khách sạn nơi nào cũng có đèn sáng rõ, trừ gian phòng ta, tối đen.
71 Lúc hoàng hôn, hình thể Hổ Khâu sơn như có biến đổi, từ một con hổ chờn vờn, trở thành một con chim ưng vần vần chực đáp xuống sau một ngày dài lướt gió tung mây giữa trời cao, xa đất rộng.
72 Hồ Thiết Hoa mỉm cười:-Ta ước mong trên đời này, có hạng người vô địch, cho ngươi bại ít nhất cũng một lần. Nếu ngươi cứ thắng mãi, ta chỉ sợ rồi đây ngươi tự mãn, không cầu tiến thành ra chẳng bao giờ ngươi đạt đến mức thành tựu vô thượng ! Y thốt lên câu đó, cốt để gây vui cho câu chuyện, ngờ đâu Tiểu Phi lại trầm gương mặt đáp:-Ngươi nói đúng ! Cái đạo lý cao thâm trong võ học là thế ! Càng bại con người càng vượt tiến.
73 Vợ chồng Đổ Cẩu Ông đi rồi, ngọn đèn đỏ vẫn còn treo tại đó. Sương mờ vẫn bao phủ đỉnh Hổ Khâu Sơn. Đèn đỏ chiếu qua sương bạc, sương nhuốm màu hồng, trông như ngàn hoa máu kết tụ.
74 Tiểu Phi mỉm cười:-Lý huynh khiêm nhượng thái quá ! Hồ Thiết Hoa tiếp nối:-Trong phái Võ Đương, ít nhất cũng có năm người có công lực đáng kể ! Lý Ngọc Hàm hỏi:-Hồ huynh muốn nói đến vị chưởng giáo và bốn vị đại hộ pháp của phái Vũ Đương ?Hồ Thiết Hoa gật đầu:đúng vậy ! Lý Ngọc Hàm cười nhẹ:- Dù năm người đó tham gia kiếm trận Bát Quái, vẫn còn thiếu ba vị.
75 Tràng cười chưa dứt, thanh trường kiếm trong tay Liễu Vô My đã sang tay Tiểu Phi. Chàng không dùng trọn bàn tay đoạt kiếm. Hai ngón tay kẹp mũi kiếm, giật nhẹ, kẹp thêm một ngón nữa giữ cho vững thanh kiếm, bởi hai ngón thì dù sao cũng khó kềm mọi vật vừa dài, vừa nặng.
76 Đi phía trước, thỉnh thoảng Bình cô nương quay đầu lại mỉm cười với Hồ Thiết Hoa. Tự nhiên y đắc ý phi thường, mà cũng khoan khoái vô cùng. Đắc ý vì rất có thể tìm ra tung tích bọn Tô Dung Dung, và khoan khoái vì Bình cô nương có vẻ tình tứ với y.
77 Tiêu Thạch kêu lên thất thanh:-Tại sao các hạ làm thế ?Thiết Sơn đạo trưởng loạng choạng lùi lại, bật cười nghe ghê rợn:-Các vị dã thấy rồi ! Lưu Hương đã thấy rồi ! Lão phu không còn ngăn chặn ai giết ai ! lão phu bất lực trở ngăn cuộc tàn sát ! Liễu Vô My biến sắc mặt trắng nhợt, thừ người như một hình gỗ.
78 Hồ Thiết Hoa cười khổ:-Phải ! Tại hạ họ Hồ. Tại hạ là Hồ Thiết Hoa. Không ngờ cô nương còn nhận ra tại hạ ! Thiếu nữ đang chơi cờ, vội bỏ quân cờ, đứng lên.
79 Tiểu Phi gật đầu:đúng vậy ! Rồi chàng tiếp theo liền:-Những nàng đó không hề tưởng tượng một sự việc như vậy có thể xảy ra, cho nên chúng không đề phòng.
80 Liễu Vô My nhìn thoáng qua Hồ Thiết Hoa, trong ánh mắt nàng hiện rõ vẻ khinh miệt, chừng như nàng muốn nói:-Bằng một ngươi mà dám nói như vậy à? Cho dù trăm Hồ Thiết Hoa, ngàn Hồ Thiết Hoa đến gặp người đó, là cầm như lùa dê non vào hang cọp.