1 Thiên Hương cốc, Vũ Hoa cung, một địa phương tuyệt vời không thể tả. Bao nhiêu năm rồi, địa phương làm lòng người say, cũng khiến cho kẻ khác mất hồn này vẫn không ngừng được đàm luận trong giang hồ.
2 - Không phải huề. Tề Thiên Bằng nhướng đôi lông mày rậm, quát lớn : - Khi lão phu giết người, không bao giờ phải thử đao. - Ngươi muốn giết ta? Liễu Nhị Ngốc nắm thật chặt trường kiếm trong tay.
3 - Hừ! Đừng đem những lời này ra dọa lão tử! Quan Thiên Sóc giận dữ nói : - Lão tử ngay cả chết cũng không sợ, lẽ nào lại cần ăn uống. Điều lão tử muốn nói chính là vĩnh viễn không phục đám xú bà nương các ngươi.
4 - Chưa hẳn đã biết rõ. Mỹ nhân áo tím hé miệng cười : - Ít ra hai người này cũng là phường háo sắc, phong lưu thành tính. - Nói bậy! - Ngươi có thể không tin, nhưng đó lại là sự thật.
5 Bằng không, ả sẽ không trốn nhanh được như vậy. Mặc dù bầu trời đầy sao nhưng ánh sáng vẫn không rõ. Thấy cây rừng dày đặc, Liễu Nhị Ngốc cũng không dám tùy tiện xông vào truy đuổi.
6 Ngón tay dài nhỏ xinh của nàng không ngừng di động trên địa đồ như đang tìm kiếm một nơi nào đó. Liễu Nhị Ngốc ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Nhìn dáng vẻ chăm chú của Trầm Tiểu Điệp, hắn không tiện làm phiền, nhưng trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
7 Liễu Nhị Ngốc thầm kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn kỹ, có mấy chục con bướm quay cuồng bay lượn, chúng lại lượn vòng lao về phía mình. Mỗi khi hắn phát chưởng lại hình như càng thúc đẩy những con bươm bướm màu bạc này bay lượn nhanh hơn.
8 - Đúng vậy. Lam Ngọc Phi nói : - Dùng nó chặt đầu người rất gọn gàng. - Ừm, ngươi nói quả thật không sai. Liễu Nhị Ngốc đáp trả : - Hiếm khi có dịp, ta cũng muốn tự mình thử xem.
9 “Các hạ là chủ nhân con thuyền?” Liễu Nhị Ngốc đứng ổn định trên đầu thuyền. “Không sai”. Người đó đáp: “Tên chữ Đông Môn Sửu”. “À, Đông Môn Sửu?” Liễu Nhị Ngốc tựa hồ có ấn tượng nhưng nhất thời không nhớ ra.
10 Tiểu hầu gia nhướng mày: “Là ý gì?” “Bỉ nhân xưa nay không thích lắm lời”. “Không thích lắm lời?” Ánh mắt Tiểu hầu gia phảng phất như hai lưỡi dao: “Ngươi nói là.
11 Nhưng y không hề để lộ thần sắc tuyệt vọng. Tay phải y đặt lên khối gỗ, thấy khoái thuyền đến gần, chợt ấn mạnh xuống, tá lực xuất kình theo thế “Lý ngư dược long môn”, lăng không lao lên.
12 Nàng ta có thể dựa vào một câu chuyện hoang đường trên giang hồ, lập ra một nơi thần bí trong Tê Hà sơn, mạo danh cả Vân Thường công chúa, hóa ra chỉ là con nuôi của người ta.
13 “Bốn khúc”. Lam Hổ đáp. “Được, ngươi đi đi”. Phong Bát Bách hết sức mãn ý. Lam Hổ cúi người lui đi, lùi liền ba bước rồi quay lại đi vào thông đạo, một chốc sau đã quay lại.
14 Người này thân hình cao lớn, tay cầm một đôi đồng chùy. Kỳ quái là đôi chùy lại một lớn một nhỏ, nhỏ thì như trái dưa, lớn thì cỡ cái đấu. Chắc đó là “Mẫu tử kim chùy” vẫn được giang hồ nhắc đến.
15 Mãnh hổ thêm cánh lại càng thêm mạnh, lão có chí ngạo thị giang hồ, coi thường bốn biển. Giờ mãnh hổ gãy cánh, hào khí lập tức giảm mất một nửa. “Có lẽ vậy”.
16 “Đương nhiên khác chứ”. Công tử hoa lệ phẫn hận: “Giết Tề Thiên Bằng, cắt mũi Phong Bát Bách thì tên ngốc ngươi thành danh còn bổn công tử công cốc”. Hóa ra là vậy.
17 Liễu Nhị Ngốc cười nói: “Làm gì mà đi vội như vậy?”. “Vậy cũng không sao”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Đêm thu trời cao trăng sáng, công tử không thấy cảnh sắc thật hữu tình hay sao?”.
18 “Lão bà tử, nên thương lượng với lão phu”. “Cái gì?” Đỗ Thất Nương trừng đôi mắt tam giác: “Ngươi gọi ta là lão bà tử?” “Lão phu không gọi sai”. “Còn không sai hả?” “Ha ha, lẽ nào nên gọi ngươi là tiểu cô nương?” “Xú lão đầu, ngươi biết không”.