81 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Thu ý dần dần dày, mùi thơm của hoa quế cũng càng lúc càng ngào ngạt. Hoàng đế của Thiên Mạc Quốc là Mộ Dã đến Lăng Quốc trong mùa hoa quế ngào ngạt.
82 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vẽ chân dung hắn? Lưu Sương cả kinh. Nếu là vẽ tranh phong cảnh, nàng còn có thể vẽ bừa một chút, không cần phải vẽ quá xuất sắc.
83 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Giọng nói của Đoạn Khinh Ngân cứ một mực quanh quẩn bên tai Lưu Sương. Nói là, Sương Nhi, muội không thể chết được, muội nhất định phải sống thật hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!Thanh âm tràn đầy sự nhu tình, dường như có tình ý không lời nào diễn tả được.
84 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Ngô đồng dạ vũ, nhất dạ thu lương. Liễu sơ hàn điều, khô hà trầm ảnh. Đoản tùng cổ bách, nhất lộ tẩu lai, giai thị thu cảnh.
85 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Đêm thu, không có ánh trăng, không có ánh sao, chỉ có bóng đêm, bóng đêm vô tận. Mưa thu, tí tách dịu dàng, liên miên không ngừng, liên tục không dứt, giống như dòng lệ đang không ngừng tuôn trong trái tim Đoạn Khinh Ngân.
86 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Hắn mà cũng bị thương! Lưu Sương đã được thưởng thức võ công của hắn, mặc dù nàng không biết võ công, nhưng mà nàng cũng biết đương thời không có nhiều người có thể làm hắn bị thươngTrừ phi…Lưu Sương nheo mắt, chẳng lẽ, hắn thật sự xông vào hoàng cung.
87 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Phải làm như thế nào bây giờ? Nàng dự định trốn ở đây một thời gian, mà nhìn bộ dạng Bách Lý Hàn, hình như cũng không định rời đi trong một ngày gần đây.
88 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Mặc dù không xác định được Bách Lý Hàn có nhận ra nàng hay không, Lưu Sương vẫn cảm thấy nên tránh xa hắn thì tốt hơn. Nhưng mà, nàng lại không muốn rời khỏi Nhã Tâm Cư, dù sao đi nữa, bên ngoài, còn có Thu Thủy Cung , Mộ Dã, vương hậu đang theo dõi rình rập nàng.
89 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Trữ Vương, mời ngồi! Họa Mi, dâng trà!” Thu Thủy Tuyệt vừa cười vừa nói:, thần sắc thu hoãn tự nhiên, như thể cái biểu hiện lạnh lùng trước đó không phải của hắn.
90 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Đêm ở Tây Kinh, tối om, không một ngọn đèn, chỉ có vầng trăng băng lạnh nơi chân trời và ngọn đèn leo lét của nhà bên đường, chiếu lên tường bóng hình đơn bạc cô tịch của nàng.
91 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Mặc dù Thu Thủy Tuyệt xưa nay vẫn lạnh lùng như băng, nhưng Lưu Sương chưa từng thấy hắn phẫn nộ giận dữ như thế. Hắn ôm cây đàn, như đang ôm tâm can bảo bối gì đó vậy.
92 Dịch: Kún ♥ Nhi Nguồn: kunnhi. Thu Thủy Tuyệt xuyên qua một cánh rừng, đi tới trước một bức tường màu trắng. đi qua cửa tròn, dưới ánh trăng, một sân trồng đầy hoa sơn trà nở chói cả mắt, mùi thơm ngào ngạt.
93 Dịch: Kún ♥ Nhi Nguồn: kunnhi. Sáng sớm, Lưu Sương còn đang ngủ, Thu Thủy Tuyệt đã dí gương mặt lạnh lẽo của hắn đến trước giường, túm lấy nàng lôi dậy.
94 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Năm đó, khi hắn cho nàng uống thuốc mất trí nhớ, hắn từng thề, một đời này sẽ không để nàng khôi phục trí nhớ, không làm cho nàng nhớ lại thảm cảnh tanh mùi máu đó.
95 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vào khoảnh khắc rơi xuống vực, Lưu Sương thật sự cảm thấy mình sẽ chết. Dù sao, rơi xuống từ độ cao đấy, không tan xương thì cũng nát thịt.
96 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Lúc này, Lưu Sương thật sự là rất khâm phục khả năng sinh tồn của dã nhân. Không chỉ có khả năng leo trèo lên vách đá cheo leo như vượn, mà còn có khả năng trong một đêm săn được nhiều con thú như vậy, thật quá ngạc nhiên.
97 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Trong nháy mắt, Lưu Sương đã ở trong sơn động mười ngày, chẳng mấy chốc đã vào tháng chín. Mấy ngày này, Lưu Sương vẫn vội vàng đến khe núi hái thảo dược, phơi nắng, nghiền thành bột, để tiện cho việc mang đi sau này.
98 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Trong bóng tà dương, sương chiều trầm thấp, sâu dày mông lung. Một cơn gió thổi đến, mang theo sự tiêu điều xơ xác của mùa thu.
99 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Lưu Sương cuống quít kêu khổ, không ngờ Tả Thiên lại có tật xấu này. Tuy bị gõ đau, nhưng Lưu Sương vẫn ẩn nhẫn , cười cầu hòa.
100 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi từ trong trướng ra, hắn thản nhiên cười, dải lụa tơ tằm buộc tóc tung bay trong gió, trường bào phất phơ, như sông nước Giang Nam chập chờn khói sóng …Con ngươi đen của hắn cũng nhàn nhạt như khói sóng, khóe môi nở một nụ cười thản nhiênHắn ngẩng mặt nhìn trời, tịch dương như lửa, đọng ở chân trời.