41 Hoàng Thượng Chí bất đồ biến thế, song chưởng không thèm thâu lại, mà người ngón tay vươn ra, búng mạnh, Đông Kim Chỉ pháp bắn xối xả vào người đối phương.
42 Mày kiếm cau lại, Thượng Chí nói:- Quả không sai!Vẻ mặt Nam Cái thoáng đổi sắc, vần trán nhăn nheo co rút lại, biểu lộ một sự nghĩ ngợi lung lắm, rồi trầm trầm cất tiếng:- Tiểu đệ chính là truyền nhân của Ma Trung Chi Ma?- Đúng vậy ạ, việc ấy có gì trở ngại chăng? Thưa ca ca!Khẽ thở dài, Nam Cái nói:- Ma Trung Chi Ma thâm hiểm, độc ác vô cùng, xem mạng người như cỏ rác, bọn võ lâm đồng đại bị hại vô số kể.
43 Bang Chủ thở dài, than thở:- Điều bất hạnh này khiến cả bổn bang quá hổ thẹn vô cùng, còn suy nghĩ gì nữa! Bổn bang cảm kính tấm lòng tốt của Hoàng thiếu hiệp vạn phần, xin thiếu hiệp thứ lỗi cho những lời vừa rồi nhé?Thượng Chí thở dài khoan khoái:- Không dám ạ!Rồi quay lại phía Nam Cái, mỉm cười nói:- Lão ca ca, tiểu đệ còn việc gấp đeo lưng, không thể chần chờ được, xin cáo từ nhé!Nam Cái bùi ngùi:- Tiểu đệ có cần lão ăn mày này giúp gì không?- Chưa dám ạ! Sau này nếu có việc nào cần đến, dĩ nhiên tiểu đệ sẽ phải thỉnh ca ca giúp sức!Việc giải oan cho sư phụ đã xong, mối huyết hận tưởng phải đổ máu, nào ngờ lại dàn xếp tốt đẹp như thế, lòng Thượng Chí nhẹ nhàng như vứt được gánh nặng.
44 Thấy áp lực của Thượng Chí vừa nhanh vừa mạnh, Âm Sát Mạc Tú Anh kinh hồn, hưu song chưởng phóng mạnh ra, như mong hóa giải chưởng khí của đối phương.
45 Liễu Đoàn Chủ lộ vẻ tức giận:- Trước khi hành động, thí chủ hãy nghĩ kỹ đã?Thượng Chí cười khẩy, đáp không lưỡng lự:- Tại hạ đã nghĩ kỹ rồi! Khỏi cần phải suy nghĩ gì nữa!Hoàng Thượng Chí tuyệt đối tin tưởng tư cách của sư phụ Ma Trung Chi Ma, chàng biết sư phụ mình bị hàm oan, nhưng việc minh oan này thật khó khăn và nhất là vai chàng còn canh cánh mối thù gia phụ chưa trả.
46 Bùng! Bùng! Hai tiếng, hai kiếm khách đó rú lên thất thanh, thân hình lảo đảo lùi hẳn lại đứng không muốn vững. Trong khi đó, Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách đang bước vào Trung liền sang Hùng môn, phóng kiếm tấn công Thượng Chí.
47 Không Động nhị lão thấy Hồng Nương Tử ra tay quá dũng mãnh nên không dám chống lại, vội nhún mình nhảy vọt ra ngoài. Trong khi ấy Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách cậy tay có kiếm dài, y vung thanh trường kiếm một vòng, rồi đột nhiên nhắm ngực Thượng Chí đâm một nhát nhanh như chớp xẹt.
48 Trong tiếng quát ấy, ngọc chưởng đã thủ trước ngực, rồi từ từ đẩy ra, một luồng khí xanh nhạt tự trong lòng bàn tay phát ra. Một tiếng nổ long trời vỡ đất, trong lớp bụi mù mịt có tiếng hãi hùng xé không gian, hai bóng người bị quái phong đánh bật ra ngoài, còn bốn lão đạo sĩ chuệnh choạng lùi lại, bốn trường kiếm vọt khỏi tay vút lên không.
49 Nhắc lại khi Hoàng Thượng Chí thoát tay lão Huyết Sọ và rơi xuống sơn Cốc. Thân hình chàng như viên sỏi, rơi càng lúc càng mau, gió thổi bên tai ào ào, da thịt dường như sắp nứt cả ra.
50 Đông Phương Huệ nói chẳng ra lời, đưa tay lên che mặt rồi bỏ chạy. Hoàng Thượng Chí đứng nhìn theo bóng nàng từ từ nhỏ dần rồi mất hút trong ngôi Quỉ Bảo.
51 Hồng Nương Tử Đông Phương Linh đang bị thương nặng, toàn thân đau nhức, thấy Hữu Tâm Nhân từ từ bước tới làm cho bà ta lo lắng, đôi mày nhăn nheo, hàm răng nghiến chặt, bà ta hỏi lớn:- Con bé! Mày muốn làm gì?Hữu Tâm Nhân kề tai nói nhỏ với bà lão một lúc.
52 Qua một lúc suy nghĩ, Hoàng Thượng Chí buột miệng hỏi:- Thiên Tề Giáo và Quỉ Bảo có dính líu gì chăng?Vương Thúy Anh với giọng lạnh lùng đáp:- Sau này con sẽ biết.
53 Nam Cái, Bắc Tăng dừng bước, quắc mắt nhìn lại. Hoàng Thượng Chí không nén được cơn giận, liền quát lớn:- Vĩ Nhất Dân! Ta không ngờ người xưa kia đã lấy trộm cuốn Đại Ban Nhược Thần Công Bí Lục của phái Thiếu Lâm, rồi nhẫn tâm giết Liễu Phàm hòa thượng, mà còn dám vu họa cho chưởng môn đời trước!Vĩ Nhất Dân ngoảnh mặt cười ha hả, chận lời Thượng Chí nói:- Không sai! Nhưng dẫu ngươi có biết cũng chẳng làm gì được ta.
54 Côn Thế Ma Vương đứng trầm tĩnh một lúc, rồi ngoảnh mặt, nói:- Sáu mươi năm trước đây, lão phu đã làm lễ thề với thiên địa là ta không bao giờ xúc phạm đến những người vô tội.
55 Hoàng Thượng Chí hỏi lại, nhưng cảm thấy rất ngượng lời, nên nghĩ thầm:- Lẽ tất nhiên khi mình gặp thù địch phải cho nó biết nguyên nhân báo thù chứ? Nhưng tại sao Thất Hồn Nhân lại muốn biết cử chỉ của mình trong lúc ấy.
56 Bấy giờ, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ vẻ giận dữ. Họ đưa mắt nhìn nhau muốn nẩy lửa, nhưng không đánh nữa. Cảnh vật chung quanh trở nên im bặt. Lúc nãy Hoàng Thượng Chí xuất ra năm chiêu, nhưng chỉ trúng vào đối thủ ba chiêu.
57 Ngô Tiểu My từ từ tỉnh dậy, thấy tay chân đều khóa chặt, nằm ngửa mặt lên trời, không nhúc nhích được, toàn thân cảm thấy lành lạnh. Nàng xấu hổ vô cùng, muốn chết đi được, vì thân thể nàng.
58 ó phải thiếu hiệp muốn ngăn trở không cho lão phu báo thù con?Hoàng Thượng Chí đáp, hỏi lại:- Tiền bối làm cách nào bắt được Ngô Tiểu My cô nương!Sắc Thông Thiên như đắc ý cười ngất:- Lão phu có một thuật riêng.
59 Địa Hành Tiên trợn ngược đôi mắt trắng toát hỏi:- Ngươi nóng lòng cứu mạng con nhỏ đó ư?Hoàng Thượng Chí giật mình đánh thót một cái, không ngờ lão già lùn lại biết việc đó, nên hỏi vội:- Tiền bối sao biết được nàng.
60 Đôi mắt đẹp khẽ chớp, cố nuốt lệ Ngô Tiểu My cất giọng sầu thảm:- Lần đầu tiên gặp anh, lòng em đã thấy yêu anh rồi. Anh là người yêu thứ nhất và cũng sẽ là người yêu cuối cùng của đời em.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15