21 Hoàng Thượng Chí nghiêm trang nói:- Sư phụ hãy để tâm phòng bị, ơn sâu nghĩa nặng đệ tử phân biệt rất rõ ràng. Ma Trung Chi Ma gật đầu tỏ vẻ bằng lòng:- Được rồi, ta sẽ chờ đợi tin mừng của ngươi, và nên nhớ trong vòng mười ngày ngươi hãy trở về, ta còn nhiều việc nói với ngươi.
22 Trong khoảnh khắc, tên tiểu nhị đưa về một ông thầy thuốc già. Khi lão lang già thấy mặt Hoàng Thượng Chí vội kêu lên:- Tướng công bệnh tình rất trầm trọng.
23 Hoàng Thượng Chí giật mình, tưởng đâu mình để lộ ra một vết tích gì qua lời nói hay sắt mặt, nên vội vàng hỏi:- Cô nương có biết một người tên là Hoàng Thượng Chí không?Ngô Tiểu My sắc mặt đổi thay lúc trắng lúc hồng, sững sờ trong phút chốc, và bình tĩnh trả lời:- Biết rõ lắm! Nhưng mà.
24 Dưới ánh lửa, Hoàng Thượng Chí nhìn thấy nhiều bóng người từ khu rừng Thính Đào Tiểu Trúc chạy nhanh ra, chàng vội đứng chắn ngang đường và cất tiếng quát to:- Tất cả hãy dừng lại.
25 Từng đợt sóng bạc chạy từ xa bủa mạnh vào ghềnh đá, bọt nước trắng xóa tung tóe lên, trông như đám bông tuyết rơi lả tả. Tòa Quỉ Bảo nổi bật lên trên nền trời, cái bóng hùng vĩ của Lâu đài cổ kính này, vẫn lạnh lùng chứa đựng bao trùm sự thần bí, khủng khiếp:- Dòng nhiệt huyết trong người Thượng Chí đã cuồn cuộ n lửa hận thù nung nấu từ bấy lâu, giờ được dịp bộc phát.
26 Ma Ma Chưởng Pháp là một tuyệt học, thuần về âm nhu, và người dùng nó bao giờ cũng phải giữ lòng yên tĩnh. Hoàng Thượng Chí nhờ hai lần kỳ ngộ, nên chân lực hiện tại trong người chàng đã lên đến hai trăm năm công lực.
27 Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:- Bảo Chủ nói thế có ý gì?Bảo Chủ vẫn lạnh lùng:- Tiểu tử! Ngươi đừng giả bộ nữa, đã hết cơ hội cho ngươi thoát thân rồi!- Tại sao thế?Bảo Chủ cười gằn:- Vì chuyện bí mật của Quỉ Bảo không thể lộ trên giang hồ được nay ngươi đã hiểu được phần nào của Quỉ Bảo rồi, lão phu quyết giữ ngươi ở lại, để khỏi lộ chuyện.
28 Khi tỉnh dậy đã nghe mặt mát rượi và tiếng sóng nước đập vào ghềnh đá ào ạt. Thượng Chí vội mở mắt nhìn dáo dác! Trời đã tối hẳn! Dòng sông đen ngòm dựng bóng ngắm sao lung linh của dãy ngân hà trên nền trời thẳm tím.
29 Lục Đạo, Ngũ Tăng gần đứng tim trước cái chết quá thảm khốc của Đại Lực Thần Linh Minh Tử. Qui Nguyên Tử bước tới gần xác chết, trên nét mặt cau có, mất hết vẻ yên hùng ngày nào.
30 Thân hình Địa Hành Tiên vốn đã phì nộn, bây giờ bị bắn tung khỏi đấu trường trông chẳng khác nào quả cầu bị đánh tung đi, nhưng gã là tay quán tuyệt giang hồ, nên vừa chạm mình xuống vội lăn một vòng, đứng dậy gọn gàng vô cùng.
31 Mặt bốn lão ăn mày kia lộ vẻ tức khôn cùng. Hoàng Thượng Chí chợt nghĩ:- Sư phụ ta từng nói rằng:"Những cao thủ bị người sát hại đều đáng tội chết cả".
32 Thượng Chí cười:- Thưa tiền bối, hôm nay người đến đây vì vãn bối hay vì lão Huyết Sọ giả kia?Nam Cái trừng mắt nhìn chàng, rồi nói:- Tiểu tử này đa nghi thật, lão ăn mày này được bọn đệ tử Cái Bang cho biết mi ở đây, nên nửa đêm ta phải thân hành đến, vậy thì vì mi chứ vì ai nữa.
33 Quái công làm tê liệt công lực của đối phương này, không lạ gì đối với Hoàng Thượng Chí nữa, vì lần đầu tiên xông vào Liên Hoàn Thao đã bị Thiếu Giáo Chủ này làm tiêu mắt hết công lực, nhưng sau đó liền phục hồi lại như thường.
34 Vị Vong Nhân trố đôi mắt tròn xoe nói:- Vậy đâu có gì đáng cười chứ?Ngô Tiểu My đang cười chợt dừng lại, nói:- Ngươi chẳng cần biết tại sao ta cười, ta thấy đáng cười là cười!Vị Vong Nhân gằn giọng:- Ta cấm không cho ngươi cười!Ngô Tiểu My quắc mắt sáng như sao băng hỏi:- Ngươi lấy quyền gì cấm ta!Vị Vong Nhân cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói:- Lấy điểm ngươi muốn hủy ngôi mộ ấy cũng đủ để ta có thể giết ngươi rồi!Ngô Tiểu My cười lanh lảnh một lúc, cất giọng khiêu khích:- Nói thế mà không sợ ngượng miệng!Vị Vong Nhân mặt đỏ phừng phừng nói:- Nếu vậy ngươi cứ làm thử xem!Vừa dứt lời Vị Vong Nhân đã lách mình tới án trước mộ đối diện với Ngô Tiểu My, tiếp theo song chưởng liền bủa ra, lối xuất thủ vừa kỳ ảo vừa ác độc.
35 Đông Phương Huệ hỏi gằn lại:- Anh nhất định phải biết?- Phải đấy!Vẻ mặt Đông Phương Huệ lướt qua một màu đau khổ, nàng răng lại nói:- Ông ấy là phụ thân của em!Hoàng Thượng Chí cảm thấy như chàng vừa nghe lầm, nên hỏi lại:- Quỉ Bảo Chủ Nhân là phụ thân của em?- Không sai!Cả thân hình Hoàng Thượng Chí run lên như bị ai tạt vào thau nước lạnh.
36 Mặt của Thể Điệp Lý Vân Hương lạnh như băng, tình cảm trước mặt chàng trai. Nàng cười nhạt nói:- Lãnh Diện Nhân! Ta chỉ sợ ngươi khó mà sống được! Đừng hòng chuyện trở ra!Hoàng Thượng Chí lãnh đạm hỏi:- Lý Vân Hương! Biết việc Bát Nghĩa Bang Chủ Ngô Do Đạo bị giết đó chăng?Lý Vân Hương gật đầu nói:- Không sai! Không sai! Là do bổn đường hạ thủ đấy!Thượng Chí liền hỏi:- Còn Giang Nam Thất Quái.
37 Đang lúc lệnh phong tỏa cốc đạo phát ra liền có một luồng ánh sáng màu hồng vút thẳng lên trời. Đây là báo hiệu rút lui của Thiên Tề Giáo. Tất cả những cao thủ tại đó đều lần lượt biến mình vào các lối hẹp chung quanh.
38 Hoàng Thượng Chí nghe nói như vậy, tức giận, lớn thét:- Dư Hóa! Có ngày Lãnh Diện Nhân này sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ vùi thây!Tiếng của Dư Hóa lại vang lên trong làn sương độc:- Ha! Ha! Nhưng sự thật trước mắt đây là ngươi không thể nào sống được nữa, thì chớ có mơ mộng hão huyền! Ha! Ha!.
39 Lão mặc áo vàng ngừng lời lại một tí, đảo mắt nhìn mọi người, rồi nói tiếp:- Nhiệm vụ của các vị đi lần này phải cố hết sức tìm cho được Ma Ma Tôn Giả cũng là tung tích Ma Trung Chi Ma.
40 Gương mặt già nua của năm trưởng lão bỗng biến sắc, những con mắt chấâu vào nhìn Hoàng Thượng Chí như muốn nẩy lửa!Hoàng Thượng Chí vẫn thản nhiên, nói thêm:- Hơn nữa, tôi tin rằng hiện giờ năm vị trưởng lão ở lại Nguyên Lão Viện sợ lâm nạn nữa là khác.