121 “Vì sao?” Sở Ngọc kinh ngạc hỏiLưu Tử Nghiệp cúi đầu, nhìn chiếc roi trúc đang đá qua đá lại dưới chân: “A tỷ, chẳng lẽ tỷ quên lai lịch của tên đó thế nào rồi sao?”Sở Ngọc hơi ngẩn ra.
122 Hắn vốn không phải tên là Mặc Hương. Lưu Úc vỗ vỗ trán, cố gắng nhớ tên khai sinh của người thanh niên này: “Ngươi vốn tên là Mạc…Mạc…” Mạc gì nhỉ?Mặc Hương điềm đạm tiếp lời: “Mạc Tương”, vốn là một cái tên bình thường gọn gàng, nhưng giống như cảnh ngộ của chủ nhân, lại biến thành vẻ tình tứ diễm lệ.
123 Vương gia thứ tư, là Nghĩa Dương vương Lưu Sưởng. Nghĩa Dương vương Lưu Sưởng cũng là thúc phụ của Lưu Tử Nghiệp. Lần đầu Sở Ngọc nhìn thấy cái tên này, tưởng hắn tên là Lưu Vĩnh Nhật, sau mới nhận ra hai chữ Vĩnh Nhật (永日) viết liền, không đọc Vĩnh Nhật, mà đọc là Sưởng (昶).
124 Sở Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu Thiên Như Kính hôm nay thế nào. Trước đây, hắn chẳng bao giờ để ý đến lời chào hỏi của nàng, cũng không nói lời khách sáo bao giờ.
125 Sau khi nói xong xuôi, Sở Ngọc phát hiện Dung Chỉ lại khép mắt. Không nhịn được, nàng chán nản lay người hắn: “Tỉnh tỉnh! Xong việc hãy ngủ!” Không hiểu có chuyện gì mà mấy ngày nay, Dung Chỉ thường thức dậy rất muộn, như là không ngủ đủ giấc.
126 Khi Lưu Sưởng chạy trốn không công khai thân phận, Lưu Tử Nghiệp cũng tuyên bố tróc nã sứ giả. Như vậy, thân phận là giả mà đối tượng bắt người lại đúng.
127 “Lưu Vĩnh…” Trong đêm khuya mưa to gió lớn, Sở Ngọc suýt buột miệng kêu lên, nhưng nàng như bừng tỉnh, lập tức ngậm miệng. Lưu Sưởng nhìn thấy Sở Ngọc, biết là không xong rồi.
128 Một cảnh mờ ám!Sở Ngọc quay lại nhìn, thân đứng mũi chịu sào cảm khái kêu lên trong lòng. Mới vừa rồi, khoang xe ngựa còn chỉnh tề nghiêm trang, bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này.
129 Rất nhiều ngọn núi tên là Đông Sơn, Quý Dương có một ngọn, Sơn Đông có, và tại Kiến Khang này cũng có. Thời Đông Tấn, có một người trẻ tuổi tên là Tạ An, gặp khó khăn trên quan trường nên về núi Đông Sơn ở Hội Kê để ẩn cư.
130 Cả nhóm Sở Ngọc đi tìm suốt đêm, nhưng không hề thấy tung tích. Tuy trong phủ có người am hiểu cách truy tìm người, nhưng trận mưa to đã xóa sạch mọi dấu vết.
131 “Rồi, sau đó?” Sở Ngọc cảm thấy cổ họng run rẩy “Ta hát “Tương tiến tửu”, sau đó thì làm gì?” Sáng hôm nay tỉnh dậy sau khi say rượu, Sở Ngọc thấy đau đầu.
132 Thu hồi ánh mắt, trong đáy mắt Sở Ngọc ngưng tụ sự kiên quyết. Lưu Tử Nghiệp rất đắc ý với việc làm của mình ngày hôm qua, thấy Sở Ngọc tới chỉ muốn nhanh chóng khoe với nàng.
133 “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?” Sở Ngọc nghe được danh xưng này lúc người đó đã tới Kiến Khang được hai ngày. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tên là Chung Niên Niên.
134 Giọng nói, quả thật khiến người ta sững sờ. Tiếng nói không kệch cỡm, không cố tình uốn éo dụ dỗ, mà là sự hấp dẫn trong bản thân âm sắc. Giọng nói này thật mê hoặc, cực kỳ mềm mại nữ tính, làm người ta liên tưởng đến cái mềm của gạo nếp nấu chín.
135 Sở Ngọc còn đang không hiểu vì sao lại có cảm giác khác thường, thì tiếng Chung Niên Niên cất lên thu hút sự chú ý: “Theo thông lệ hàng năm, hôm nay ta sẽ vì chư vị mà xướng khúc lần cuối cùng…”Lý do Chung Niên Niên tổ chức lần tụ họp này là, nàng quyết định “rửa tay chậu vàng”(*) đi lấy chồng.
136 Hoàn Viễn nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Đã thế, vì sao công chúa còn…”Vừa nói chuyện, hai người vừa bước ra ngoài, lên xe ngựa. Mãi cho tới khi ngồi yên ổn trên xe, Sở Ngọc mới dựa vào vách xe, khẽ cười: “Bởi vì ta hiếu kỳ, không biết nàng ta muốn làm gì!”Nàng vừa hiểu ra, tại sao các lĩnh vực tài nghệ của Chung Niên Niên lại đồng đều như vậy.
137 Niên Niên vào Sở viên không hề nghỉ ngơi, mà ời Hoàn Viễn đến gặp. Hắn ngồi đối diện nàng, cúi đầu trầm mặc. Chung Niên Niên nhoẻn miệng cười: “Dung mạo thiếp thân không đáng lọt vào mắt công tử sao?” Rồi nàng cười khanh khách, rót đầy chén rượu, hai tay kính cẩn dâng lên mời Hoàn Viễn.
138 Nhìn thoáng qua thì chỉ là một thiếu niên, nhưng quan sát kỹ hơn thì thấy đó là một người trưởng thành. Hàng lông mày sắc bén giương lên nhuệ khí bức người, khiến cho hắn trông trẻ hơn vài tuổi.
139 “Sao ngươi lại ở đây?” Sau phút chấn kinh, ánh mắt gã áo đen chuyển sang bi phẫn, nghi ngờ, hoài niệm…Nhiều tình cảm đan xen phức tạp trên khuôn mặt tuấn tú nhưng tà ác của gã.
140 Thế sự biến ảo, thay đổi khó lường. Hai chuyện xảy ra. Thứ nhất, Lưu Nghĩa Cung, chính là vị lão thần mà Sở Ngọc gặp trong thư phòng, hôm đó ỷ vào thân phận lớn tiếng giáo huấn Lưu Tử Nghiệp, cùng với vài vị lão thần khác có vai vế trong triều mưu đồ tạo phản.