101 Đúng, Sở Ngọc muốn khi quân. Đối với hoàng đế Lưu Tử Nghiệp, Sở Ngọc cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt, nàng sợ hãi vị trí quyền lực của hắn. Là hoàng đế, chỉ một câu nói của hắn cũng có thể bắt nàng chết.
102 Vương Tương vốn là họ hàng của Vương Ý Chi, cũng thuộc họ Vương danh tiếng. Đối với Vương Ý Chi, hắn vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ. Hắn tuy chưa từng gặp người tên Dụ Tử Sở, nhưng nghe tiếng đồn lan truyền khắp Kiến Khang.
103 Ngói xanh tường trắng, cành trúc xanh biếc, chàng trai tuấn mỹ y phục trắng, mọi thứ như ngăn cách hoàn toàn với chốn phàm tục náo động ồn ào. Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước sôi.
104 Hoàn Viễn dẫn Vương Ý Chi đi hết hành lang uốn khúc, cuối cùng đến một căn phòng. Trong phòng bài trí lịch sự tao nhã, ở giữa là một bàn trà lớn hình vuông, hai bên trái phải là hai chiếc ghế dài song song, trên có nệm gấm mềm mại.
105 Trò chuyện một hồi, Sở Ngọc tiễn Vương Ý Chi ra về, rồi chậm rãi dạo bước trong rừng trúc. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng sáng vằng vặc trên nền trời tối thẫm.
106 Trong khi thân phận giả nổi tiếng khắp thành Kiến Khang, thì bản thân Sở Ngọc lại sắp phải rời khỏi kinh thành. Nguyên nhân là vì sau nhiều lần Lưu Tử Nghiệp cải trang vi hành, “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” quá thuận lợi, tên tiểu tử này phát triển thói hư vinh cao độ, muốn đi xa hơn.
107 Sở Ngọc đã từng xem rất nhiều chuyện cải trang vi hành trên phim truyền hình, nào là “Khang Hi vi hành”, rồi đến “Kỷ Hiểu Lam – thiết xỉ đồng nha”, lại có “Hoàn Châu cách cách”.
108 Nô lệ da đen thường do các lái buôn nước ngoài đưa tới, thân thể cường tráng, chăm chỉ và chịu được vất vả, dùng làm nô bộc rất tốt. Hiện nay, có nô lệ da đen trong nhà đang là mốt thời thượng.
109 A Man đồng ý đi theo Sở Ngọc, như vậy đã trở thành người của nàng. Nhưng trông hắn rách rưới bẩn thỉu thế kia, không thể cùng đi với bọn họ được. Sở Ngọc không để tâm, nhưng Lưu Tử Nghiệp lại không vui vẻ gì.
110 Cho đến khi về phủ rồi, hai chữ đó vẫn ám ảnh tâm trí Sở Ngọc. Nàng không thể nào quên được ánh mắt Lưu Tử Nghiệp lúc ấy, vừa dữ tợn, tàn nhẫn, âm u, lại có sợ hãi, lo âu, cuối cùng là sự bình tĩnh đáng sợ.
111 “A Man?” Sở Ngọc càng kinh ngạc “Hắn làm sao?” Rồi nàng nôn nóng hỏi tiếp “Chẳng lẽ hắn là gian tế?”Mặc Hương ngẩn người, nhìn Sở Ngọc với ánh mắt khó hiểu: “Công chúa, hôm nay người làm sao vậy? Rất không giống ngày thường! Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?” Liên tiếp hai lần, Sở Ngọc hiểu sai ý của Mặc Hương, dù hắn có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra vẻ bất thường.
112 “Thật xin lỗi, a tỷ! Đã giết lầm của tỷ một người, hôm nào để ta đền cho!” Đây là lời giải thích duy nhất của Lưu Tử Nghiệp sau khi mọi việc xảy ra. Sau khi Mặc Hương chết, Sở Ngọc ra ngoài cửa, phát hiện trên nền đất là một lư hương nhỏ nằm lăn lóc.
113 “Ba”, cửa bị đẩy ra. “Công…” Người tới vừa mới kêu được một chữ, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau trong phòng, thanh âm gián đoạn. Sở Ngọc vội vàng đẩy Dung Chỉ ra, nhìn về phía cửa, thấy người đến là Hoàn Viễn.
114 Sau mấy ngày, Sở Ngọc bắt đầu triển khai đồng thời nhiều lịch dạy học khác nhau trong phủ. Nàng vừa dạy A Man nhận biết mặt chữ và học cách nói chuyện, lại huấn luyện tiếng Anh cấp bốn đến cấp sáu, đồng thời mở lớp ngữ văn trình độ tiểu học.
115 “Oái, ngươi lại tới làm gì?” Sở Ngọc đang sửa bài cho A Man, thấy có người gõ cửa liền ngẩng đầu lên. Thấy Thiên Như Kính đứng ở ngưỡng cửa, nàng không khỏi ngạc nhiên: “Tìm ta có việc gì sao?”“Lên lớp…” Lời nói của Thiên Như Kính bỏ dở giữa chừng, hắn mới nhớ ra lịch học của hắn đã kết thúc từ ngày hôm qua.
116 Địa chỉ trên thư mời hoàn toàn xa lạ, mà người mời là Vương Huyền Mô. Không biết Sở Ngọc đã từng nghe ai đề cập đến cái tên này, hình như đó là một đại thần trong triều, nhưng cụ thể thế nào thì nàng không có ấn tượng lắm.
117 Công chúa?!Sở Ngọc cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng theo tiếng xưng hô này. Sao ông ta biết được? Sở Ngọc liếc nhìn Vương Ý Chi, lúc này đang cười khổ lắc đầu, tỏ ý là hắn cũng không biết.
118 Huyền Mô liếc mắt sang Vương Ý Chi: “Ngươi không muốn?” Vương Ý Chi thở dài một hơi: “Tất nhiên là con không muốn!”Sở Ngọc nhanh chóng tiếp lời: “Ta cũng không muốn!”Đều không muốn.
119 Ý Chi nghe vậy, kinh ngạc nhìn Sở Ngọc. Nàng liếc mắt một cái rồi nói: “Ta cho rằng, thúc phụ nhà huynh đã lén móc nối với các bên từ trước!”Sở Ngọc khẽ cười: “Người khác có ẩn tình riêng tư gì, ta chẳng bao giờ tò mò quan tâm quá mức.
120 Sở Ngọc chăm chú nhìn sâu vào đáy mắt lạnh lùng băng giá của Dung Chỉ, rất lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói với ta, không quan tâm đến sự sống chết của Mặc Hương, là lời nói thật sao?”Không biết, ngày xưa hắn đã từng nói lời quan tâm quý mến nào với Mặc Hương chưa?Lúc này hắn ở trước mặt nàng, thản nhiên nói rằng chỉ quan tâm đến nàng.