61 “Trong đó có chứa chất độc không?” “Không có” “Có hương liệu gây nghiện không?” “Thế nào là gây nghiện?” “Tức là dùng một thời gian thì quen rồi bị phụ thuộc, không thể dứt ra hay từ bỏ được?” “Không có” Sở Ngọc còn hỏi Vương Ý Chi rất nhiều câu, nhưng mấu chốt quan trọng nhất là những vấn đề trên.
62 Thẩm Khánh Chi, chiến thần của Nam triều nhà Tống. Mấy ngày qua, Sở Ngọc cũng có nghe nói về Thẩm Khánh Chi. Ông ta là vửa là trọng thần, vừa là danh tướng của Nam triều.
63 Đi guốc gỗ có một cái lợi, đó là thoáng khí cho da chân. Ở trong nhà, mặc đồ thoái mái, chân đi guốc, lắc lư người, thật là khoan khoái! Sở Ngọc chậm chạp nhấm nháp cơm trưa.
64 Sở Ngọc không định hạ độc thủ với Ấu Lam, nhưng lại muốn kéo dài thời gian sợ hãi của nàng ta. Đây là một kiểu tra tấn tinh thần, cũng là lời cảnh cáo nho nhỏ với tiểu cô nương này.
65 Dung Chỉ chậm rãi cười. Không giống như mong đợi của Sở Ngọc là được thấy hắn nôn nóng khó xử, Dung Chỉ vẫn cực kỳ tĩnh tại, thoải mái nói: “Công chúa còn muốn điều gì nữa sao?” Sở Ngọc thở dài bất lực: “Ngươi không thể ngốc đi một chút được à? Sao lúc nào cũng đoán được ý ta thế?” Nàng cũng không phải là nhỏ mọn.
66 Đã quá nửa đêm. Vầng trăng non lưỡi liềm treo cao trên nền trời tối thẫm. Một bóng người nhỏ nhắn đến gần vựa củi, nhìn trước nhìn sau, thấy bốn bề vắng lặng mới lấy chìa khóa giấu trong tay áo, mở kho chứa.
67 Buổi sáng hôm sau Sở Ngọc lại tiến cung. Trừ lần đầu tiên được triệu tập, thời gian Sở Ngọc chọn vào cung thường là lúc nhà vua vừa tan thiết triều. Đối với những chuyện xảy ra trong buổi chầu, nàng có thể thông qua thái độ Lưu Tử Nghiệp, hỏi khéo thêm một chút là có thể nắm được.
68 Thiên Như Kính. Sở Ngọc bước nhanh ra khỏi Tây Thượng các, liền nhìn thấy thái sử lệnh đại nhân đương nhiệm, nghe nói là một thiên sư không dễ động vào – Thiên Như Kính, đang đứng quay lưng lại phía nàng.
69 Sở Ngọc dùng lực đóng sầm cánh cửa, vẫn chưa nguôi cơn tức, nàng còn đá thêm một cái nữa. Xoay người lại, ánh mắt nàng lạc vào một cặp mắt đen thẳm trong sáng.
70 Sở Ngọc nửa đường gọi Dung Chỉ cùng đi. Nàng dắt Thiên Như Kính ra khỏi Đông Thượng các, đang định xuất phủ, bỗng nhớ đến một việc. Từng nghe nói y thuật của Dung Chỉ rất inh, tuy không biết so với các ngự y trong cung thế nào, nhưng thuận đường mang theo hắn vẫn hơn.
71 Trong ba người, Sở Ngọc ngồi gần cửa xe nhất. Vì vậy muốn xuống xe, nàng phải là người xuống trước. Lúc này Dung Chỉ và Thiên Như Kính cùng đưa mắt nhìn nàng chờ đợi.
72 Đồ cặn bã! Cầm thú! Không, nói như vậy là xúc phạm cầm thú, hắn không bằng cầm thú! Sở Ngọc vốn cảm thấy, người đời đồn đại thêu dệt quá mức về Lưu Tử Nghiệp.
73 Vấn đề băn khoăn trong lòng, Sở Ngọc đã hỏi Thiên Như Kính. Con người này khí chất ung dung tự tại, khiến người khác khi đối diện có cảm giác bình lặng yên tâm.
74 Sở Ngọc làm một việc rất đơn giản, là kể chuyện. Nàng kể cho Lưu Tử Nghiệp nghe một truyền thuyết, nhưng đặc biệt, đây là chuyện ma. Nội dung chuyện nói về một tay nhà giàu ăn chơi đàng điếm.
75 Người đi rồi, xung quanh trở nên trống trải. Mùi thuốc đông y thấm đượm khắp phòng. Trong mùi thuốc, còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt. Cũng giống như trong căn phòng xa hoa diễm lệ này, một bông hoa đã qua thời gian nở rực rỡ nhất, đang héo tàn chuẩn bị rụng xuống.
76 Cây trâm sắc nhọn vốn lợi hại là thế mà lúc này gẫy vụn, rơi thành từng mảnh trên mặt đất. Sở Ngọc nằm ngửa dưới đất, tầm nhìn biến ảo. Thiên Như Kính nháy mắt không thấy đâu, chỉ còn bầu trời bát ngát xanh thẳm đọng vào tầm mắt nàng, không gian rộng lớn, thiên nhiên đẹp đẽ rung động lòng người.
77 Khi Sở Ngọc trở lại phủ thì trời đã nhá nhem tối. Sau một ngày mệt nhọc, nàng cũng không kịp nghỉ ngơi, thay quần áo mà đi tìm Dung Chỉ. Trong xe, nàng đã phát hiện phía sau xiêm y bẩn hết.
78 Đúng là quên mất! Sở Ngọc giật mình nhớ ra, hai ngày trước, nàng còn dùng thất diệp tuyết chi để uy hiếp Dung Chỉ, bắt hắn làm việc giúp nàng. Mà việc thứ nhất, là tìm ra kẻ trộm trong phủ.
79 Dung Chỉ thật đáng sợ! Ánh mắt thâm sâu của hắn khiến người ta có cảm giác không thể ẩn nấp bất cứ chỗ nào. Chỉ trong một ngày mà hắn có thể đào xới đến gốc rễ của sự việc! Nhìn nhận chuẩn xác, phán đoán tỉnh táo, hành động quyết đoán, con người hắn khác hẳn vẻ ngoài tao nhã thong dong tự tại.
80 Sở Ngọc không phát hiện ra vẻ chấn động của Hoàn Viễn. Một lát sau nàng thấy trên tay hơi trống trống, hóa ra Hoàn Viễn đã ngượng ngùng rụt tay về. Hắn nói nhỏ: “Công chúa, tài năng của Dung Chỉ vượt xa ta!” Tuy không muốn, nhưng hắn không thể không thừa nhận điều này.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13