1 Thành phố A
Mặt trời lên mang theo bao tia nắng ấm áp của một ngày mới. Hoạt động của con người vì thế mà hoạt động trở lại
Tại biệt thự lớn, ở ngoài nhìn rất xa hoa, tuyệt đẹp, nhưng ở trong mọi thứ lại khác xa với nó, quần áo nằm ngổn ngang, nước uống, đồ hộp, vỏ trái cây đầy nhà, ngay cả trên bồn rửa, chén bát cũng được lấp đầy
Một gian phòng khác của biệt thự, trong đây tất cả đồ đạc còn kinh khủng hơn, quần áo, giày dép còn ném vứt tả tơi.
2 Bản thân mình trưởng thành không ít, Mẫn Như là cô hiện tại. Cô sẽ xoay chuyển tình thế trước khi quá muộn. Quyển nhật ký này còn nói ngày 22/7 tức hôm qua của thế giới tiểu thuyết cô đã chọc tức Mẫn Nhu làm cô ấy tức đến nỗi bệnh suyễn tái phát.
3 Đến thế giới này được 1 tuần, Mẫn Như hy vọng những kế hoạch mà cô vạch ra đều thu có kết quả tốt. Mẫn Như đã bán được một chiếc xe với giá trung bình.
4 Tình cảm của ba người vẫn chậm rãi tiến triển. Các cuộc nói chuyện tăng lên không ít, so với những ngày cô vừa đến, mặt giao tiếp về mối quan hệ ba người đã được cải thiện.
5 Thủ tục cho thuê nhà đã hoàn tất, hôm nay ba người sẽ dọn đến thành phố D. Hai đứa trẻ này đang im lặng và nghe lời cô. Sau đêm hôm đó, cuộc trò chuyện của ba người kết thúc, cô lại phải đóng vai ác, hai đứa liền ngoảnh mặt xem cô như người lạ.
6 Cánh cửa bật ra, Mẫn Như đi vào, hai đứa nhóc nghe tiếng nói cùng với tiếng chân đang di chuyển phía cánh cửa, quay đầu lại nhìn.
Chiếc di động đang nắm trên tay Lạc Lạc rơi bụp xuống đất, lúc này khuôn mặt Lạc Lạc chuyển sắc rõ rệt, Bối Bối đứng bên cạnh cơ thể con bé cũng lạnh đi trong khi ở ngoài mặt trời vẫn chiếu thẳng vào căn hộ.
7 Thành Phố D
Trời vừa rạng sáng, những tia nắng tuy với màu sắc yếu ớt nhưng cũng xóa dần bóng đêm. Một làn gió nhẹ thổi qua, chúng khẽ lay động vẫy tay chào một ngày mới.
8 -Ây da, Bối Bối con nhẹ tí đi, mẹ đau quá!
-Mẹ ráng chịu một chút nữa!
-Đều tại thằng cha mất dịch kia! Mẹ có ý tốt muốn giúp đỡ, còn nói mẹ nhiều chuyện.
9 Mẫn Như nhanh chóng chuẩn bị, ba hộp spaghetti được trang trí khác nhau, mang ba hương vị nước sốt sáng tạo riêng. Cô có thể làm hai mươi ba nước sốt đặc biệt ở hiện tại từng học, khéo léo nhiều kiểu trang trí món ăn lạ mắt, người trong thế giới này chưa nhìn thấy.
10 Bưu điện trung tâm đóng cửa, Mẫn Như không quen biết người ở đây, phải chạy đi giao hàng gấp. Cô dặn dò vài câu với Lạc Lạc, Bối Bối rồi lấy xe chở hàng.
11 Hai tháng sau. . . .
Hiếm khi có buổi đóng cửa hàng, Mẫn Như để cho ba mẹ con nghỉ ngơi xả hơi, cô mua tặng bộ trượt patin cho Lạc Lạc, Bối Bối – hai đứa trẻ rất vui vẻ, về nhà liền đi ngay đôi giày vào, men theo tường trượt đi trượt lại khắp nhà.
12 -Dì, vào nhà ăn tối với ba mẹ con của con luôn!
-Được rồi! Dì cám ơn, hôm nay không được, dì đi rất lâu rồi, mọi người trong nhà sẽ lo lắng.
-Vâng! Hai đứa chào bà đi.
13 - Cám ơn quý khách đã ủng hộ!
Lạc Lạc cúi đầu chào tạm biệt khách hàng, di chuyển xe điện hai bánh đến gần cái bàn, nhanh tay thu dọn thức ăn của khách, làm một cách thuần thục, công việc hầu như quen thuộc với Lạc Lạc bốn tháng nay,.
14 Mẫn Như đóng cửa tiệm là lúc 6h, nhanh chóng trở về nhà, bữa tiệc cùa bà Thẩm bắt đầu 7h, cô chỉ có một tiếng để chuẩn bị.
Bà Thẩm dẫn cô lên nhà, trên tầng 10, hai đứa trẻ cũng đi, ba người đứng trước cửa nhà, Mẫn Như cởi giầy bước vào, hai đứa trẻ bắt chước cô làm theo.
15 -Là tôi thì như thế nào?
-Phải. . Phải rồi, chào mừng cô đến nhà tôi!
Cô bị choáng váng, thằng cha mất dịch, có phải dây thần kinh nào bị chạm, ảnh hưởng tới bộ não của hắn.
16 Nhà hàng và khách sạn Đệ nhất thành phố D
Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, và xa xỉ. Người đứng đầu của bữa tiệc tối nay chính là vị phu nhân nổi tiếng nhất thành phố A – Tiêu phu nhân.
17 Bắt đầu tối hôm đó đến hôm sau, trên mặt bà Thẩm hiện lên vài phần suy tư, sắc mặt âm trầm, có những hành động trong ngày vô cùng bất cẩn. Quần áo của Thẩm Dương phát ra khói khét, ăn cơm lại dùng đũa ngược, cho nhầm nước đường thành nước muối.
18 Thẩm Dương vô tình cầm ly nước đi ngang qua, nghe thấy tiếng nói to của bà Thẩm, làm hắn dừng lại, đẩy nhẹ cửa phòng, áp tai nghe cuộc nói chuyện trong đó.
19 “Cứu con. . khụ. . . ” Lạc Lạc vùng vẫy quẫy đạp, yếu ớt chống chọi giữa hồ nước lạnh.
Mẫn Như hoảng sợ, mặt tái nhợt, cô chạy mãi liên tục chạy vẫn không thể chạy tới hồ nước đó, càng chạy càng cách xa vị trí Lạc Lạc.
20 -Con nói thật sao Mẫn Như?
-Hai đứa trẻ thật sự có chứng sợ nước! Con cũng mới phát hiện ra.
-Không được rồi! Tại sao lại mang cái bệnh lạ như thế?
-Theo bà nội nghĩ chắc là khi Mẫn Như mang thai không chú ý với nước làm cho thai nhi bị kinh động.