41 - Sao! Cậu nói hai người khách kia không yêu cầu giao hoa nữa? Họ chỉ cần cho họ một lời xin lỗi thỏa đáng? – Mẫn Như trố mắt ngạc nhiên, cô không nghĩ tình hình lại biến chuyển nhanh như vậy.
42 Sắc mặt Bối Bối tái nhợt, đôi mắt run rẩy không kìm được cảm xúc đang chuyển biến phức tạp.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đứng trước mắt, người này sở hữu dung mạo bảy tám phần như cô bé và anh trai làm Bối Bối kinh ngạc đến hoảng loạn.
43 Mới sáng sớm cả thành phố D đã tràn ngập không khí phấn khởi và màu sắc. Cứ ba năm sẽ có ngày hội Tuần lễ truyền thống được tổ chức với quy mô rất hoành tráng.
44 “Tạm biệt” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu, anh cúp điện thoại, đứng dậy xoay người.
Một cảnh giống như bốn người một nhà, người đàn ông cao lớn vững chãi trên tay bế bé trai và bé gái, bên cạnh đi theo một cô gái thanh tú vừa đi vừa nói nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.
45 - Cuối tuần thường tập luyện! – Tiêu Chính Uy nhàn nhạ nói
- Nhan đội trưởng hay nhắc đến anh! Thầy ấy rất nhớ học trò Tiêu! Cuối tháng anh em đến quân đội thăm thầy, không bận thì đi với anh em coi như đổi gió một ngày! – Thẩm Dương cười tươi nhìn Chính Uy
- Được! Tôi sẽ thông báo lại sau! – Tiêu Chính Uy từ tốn nhận lời
- Xin lỗi chuyện lúc nãy! Tôi cứ tưởng tên nhà báo biến thái tìm đến gây phiền phức! – Hắn cười ngại ngùng
- Không sao! Tôi cũng nhìn nhầm người đều là phản xạ tự nhiên! – Tiêu Chính Uy bình tĩnh nói
- À! Tôi phải quay về bảo bối đang đợi tôi! – Chợt nhớ ra bọn nhóc đang khát nước mà hắn lại đứng tán dốc
- Bạn gái?
- Oh không! Bọn trẻ người quen đưa đến đây coi thể thao! Tạm biệt! – Thẩm Dương phá lên cười nhanh chóng chạy đi
- Uhm! Tạm biệt!
Là dáng người đàn ông anh nhìn thấy chiều nay nhưng xoay thân hình lại là Thẩm Dương – một đồng đội thân thiết của anh trong quân đội.
46 - Ngô tiểu thư đã bán biệt thự cho vợ chồng con! – Mỹ Doanh nhìn vị phu nhân trước mặt mình giấu diếm nói
- Sao? Biệt thự bị các người mua? – La Mỹ Kim choáng váng
- Vâng!
- Cô có thể nói rõ cho tôi bi.
47 Cô trấn an tinh thần bọn trẻ, cô sẽ đi phía sau ba người, không việc gì phải lo lắng cả, để cho chúng an tâm lên xe của Tiêu Chính Uy.
Bốn người đi về nhà, Mẫn Như nói“Tôi sẽ đi với anh nhưng các con không thể đi”
Mẫn Như cô điên rồi, tại sao không nghĩ đến mẹ anh, thiếu bình tĩnh quát “Có phải em muốn hại chết bà ấy mới vui vẻ”
“Để bọn trẻ ở đây không ai chăm sóc không an toàn tôi không đồng ý”
“Về vấn đề này tôi tin có người sẽ giúp đỡ anh yên tâm” – Mẫn Như trả lời
“Mẹ tôi yêu thương em và hai đứa trẻ đến thế nào, đừng làm bà ấy đau lòng” – Nét mặt có chút không vui của anh
“Tôi biết nhưng bọn trẻ cần phải đi học” – Cô nhìn anh kiên nhẫn
“Tôi sẽ giải quyết, tốt nhất vẫn đưa bọn trẻ về”
“Không! Nếu anh nói như vậy ba mẹ con tôi sẽ không một ai đi theo anh cả” – Mẫn Như cứng đầu
“Em! Đừng thách lòng kiên nhẫn của tôi” Anh trừng mắt
“Bọn trẻ không thể nghỉ, coi như tôi xin anh vì người làm cha muốn bù đắp cho con mà cho chúng ở lại, cuối tuần được nghỉ sẽ cho chúng đến thăm bà ấy.
48 Thật sự là quá mức, không kìm được hô lên một tiếng, người trước mắt nhìn thế nào cũng không phải người con gái suốt hai mươi bốn năm qua được chính bà nuông chiều nuôi lớn.
49 Tối đến Tiêu Chính Uy trở về nhà cũ Tiêu gia, biệt thự rất yên lặng, chỉ còn trên tầng hai sáng đèn.
Lên đến tầng hai, định gõ cửa phòng cha mẹ, thì anh nhìn thấy Tiêu Chính Hàn đang cầm một ly trà bước về phòng riêng, căn phòng mà Tiêu Chính Hàn đi vào ngày thường là phòng đọc sách của ông, nếu tự nhiên biến thành phòng ngủ chính là vợ chồng xảy ra chiến tranh.
50 “Dad, con muốn nói chuyện với mẹ?” Lạc Lạc cầm điện thoại sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Dương.
“Con nhớ mẹ lắm sao?” Thẩm Dương xoay sang, đôi mắt bọn trẻ chứa u sầu chờ câu trả lời của hắn.