281 Sở Ngọc ở trong tuyết quá lâu, hai chân bị tổn thương vì giá rét, huyết mạch không thông nên cả mùa đông không đi lại được. Mấy vị đại phu đều nói không thể chữa khỏi ngay.
282 Cuối cùng, xác định Dung Chỉ đã chết, Sở Ngọc chấm dứt công cuộc tìm kiếm liên tục bấy lâu nay. Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, để cho Hoàn Viễn và Quan Thương Hải đưa mình quay lại Lạc Dương, về ngôi nhà kế bên nhà Dung Chỉ và Quan Thương Hải trước kia.
283 Từ khi Lưu Tang trở lại, tâm tình Sở Ngọc rốt cuộc dần dần thư thái, giống như sau những ngày dài rét đậm, cuối cùng cũng thấy chút nắng xuân. Thực ra, nội tâm con người là thứ có khả năng chịu đựng dẻo dai bền bỉ, chỉ cần còn lại một hi vọng nhỏ nhất cũng có thể chậm rãi hồi sinh.
284 Trên cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo là chiếc vòng bạc lạnh lẽo, cảm giác nặng trình trịch như bị trói buộc. Ngồi dưới ánh mặt trời rực rỡ trong hoa viên, Sở Ngọc giơ cổ tay lên, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn.
285 Sở Ngọc quyết định ra đi. Thoát khỏi thời đại này luôn là niềm mong mỏi của nàng. Bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt, tuy không mừng vui hoan hỉ như trong tưởng tượng, nhưng vẫn không thể không nắm lấy theo bản năng.
286 Áo Dung Chỉ bị kéo xuống đến thắt lưng. Mái tóc đen nhánh buông lơi mềm mại, hắn nằm ngửa trên bệ đá. Bệ đá này cũng chỉ đủ ột người nằm. Dấu hôn vết cắn chi chít bắt đầu từ cổ, theo các vết thương xuống bờ vai mượt mà rồi lan cả xuống dưới.
287 Gò má kề sát gò má, khăng khít thân mật. Hơi thở Sở Ngọc gấp gáp, hai tay ghì trên bờ vai hắn, hơi ngẩng mặt, nàng thấp giọng gọi: “Dung Chỉ. . . ” Dung Chỉ thấy mắt nàng lấp lánh nước, giọng nàng lo lắng bất an.
288 Có câu “đâm lao phải theo lao”, “cưỡi trên lưng hổ”, còn bây giờ tình cảnh của Sở Ngọc là “cưỡi Dung khó xuống”. Nàng biết tiếp theo sẽ phải làm sao, như vậy sẽ phát sinh chuyện gì.
289 Trước mắt Sở Ngọc nhạt nhòa. Nàng không biết diễn tả cảm giác của mình thế nào nữa, chỉ thấy mình giống như một con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, mà Dung Chỉ là người cầm lái duy nhất.
290 Thực ra đây là một bản thuyết minh. Phụ đề: Phân tích lập thể 360o mọi phương diện một đồ vật quan trọng xuyên suốt câu chuyện: chiếc vòng tay. Đây là một chiếc vòng, vòng tay, đương nhiên theo tên gọi thông dụng.
291 Thích một người là chuyện hoàn toàn, hoàn toàn không thể tự chủ. Giá như không gặp nàng, thì tốt biết bao…Thiên Như Kính đã từng không chỉ một lần nghĩ như vậy.
292 Vào một ngày 2 năm sau. Dung Chỉ đưa Sở Ngọc trở lại Giang Lăng thăm một người. Giải quyết xong chuyện riêng phiền toái của sư đệ, Quan Thương Hải ở lại nhà cũ, ngoại thành Giang Lăng.
293 “Hôm nay là ngày gì?” Nghe Dung Chỉ hỏi vậy, Sở Ngọc hơi sửng sốt. Suy nghĩ một chút, nàng nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày mười tám tháng chín… Ách, là ngày hoàng đế khai quốc của La Mã, Augustus từ trần?” Nói xong nàng mới kịp phản ứng: “Nhưng mà, hoàng đế khai quốc La Mã liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa đó là tính theo dương lịch, còn hiện giờ chúng ta dùng âm lịch cơ mà!”Nhìn Dung Chỉ đang cười chế giễu, mặt Sở Ngọc ửng đỏ, nàng xoay người bất mãn: “Thôi đừng ra vẻ bí mật nữa, nói thẳng đi! Ta thừa nhận trí nhớ mình không được tốt bằng chàng! Hôm nay là ngày gì?” Hóa ra nàng lại bị hắn đùa bỡn?Dung Chỉ cười cười, bước đến nắm lấy tay nàng.