21 Nhìn theo bóng Bùi Thuật rời đi, Sở Ngọc bỗng nhớ ra một chuyện: nàng không biết hiện mình đang ở chỗ nào. Vừa mới gặp tình thế cấp bách, nàng không để ý đường sá, hiện tại lạc đường.
22 Ấn tượng thứ nhất về Thư các: lớn. Bảy tám phòng rộng rãi kê đầy giá sách, giá nào cũng đầy ngập, không một chỗ trống. Ấn tượng thứ hai: loạn. Sau khi nhìn kỹ, Sở Ngọc phát hiện, trên giá sách có giấy thư, có sách trục cẩm bạch, có cả sách trúc.
23 Dung Chỉ đã đi rồi, Sở Ngọc tay còn cầm sách mà không một chữ nào vào đầu. Nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu vì sao Dung Chỉ tức giận. Về lý thuyết, địa vị của Dung Chỉ trong phủ chỉ dưới một người mà trên muôn người, thậm chí ngay cả phò mã cũng không so sánh được.
24 Dung Chỉ đi phía sau bốn thị vệ, tay bưng một chiếc khay, trên đó có một bình rượu và một chiếc ly bạch ngọc. Cả năm người đi vào Tu Viễn cư. Thị vệ gác cửa không hề ngăn cản.
25 Để tránh quá nhiều người để ý, vẫn như lần trước, Sở Ngọc xuất phát từ cửa sau. Bốn người ra khỏi cửa phủ thấy một ngõ nhỏ. Ngõ này rất quạnh quẽ, xưa nay ít người qua lại.
26 Ra khỏi ngõ nhỏ, đi vào đường lớn, Sở Ngọc nhạy cảm phát hiện, cơ thể Hoàn Viễn có vẻ cứng ngắc. Hắn hình như cực lực che giấu, nhưng Sở Ngọc vẫn thấy động tác của hắn không được tự nhiên.
27 Người mời Sở Ngọc đến đây – Bùi Thuật đang cùng mấy mỹ nam tử trò chuyện vui vẻ. Nhìn thấy Sở Ngọc, Bùi Thuật cáo lỗi với mấy người kia, thản nhiên đi tới, cười nói: “Tử Sở huynh đúng là giữ chữ tín”.
28 Sở Ngọc thay đổi tầm mắt, thoáng thấy Bùi Thuật cũng chạy theo hướng mọi người đang đổ về. Phía đằng xa, xuất hiện ba người từ đường núi đi ra. Bùi Thuật chạy vượt lên trước, phấn khởi nói với ba người này: “Mọi người mong các huynh mãi!” Ba người tiến đến, một người đi trước, hai người phía sau.
29 Đạo văn? Vô ích? Giả bộ bất tỉnh? Phút chốc, trong đầu Sở Ngọc nghĩ đến ba ý tưởng. Đạo văn, con đường này đơn giản, lợi ích thực tế lại rất mau lẹ. Nhất là hơn một nghìn năm trước, trước thời nhà Đường, thơ ca còn chưa phát triển đến độ phồn thịnh.
30 Sau một lúc, Hoàn Viễn làm ra hai bài thơ. Sở Ngọc qua xem, thực tình không hiểu lắm nên không biết thế nào, sai người đưa cho Bùi Thuật. Khi Bùi Thuật đọc lên, mọi người đều khen ngợi.
31 Lúc này, ngay cả những người khác cũng cảm thấy không bình thường. “Quá tam ba bận”, ba lần khi tiếng đàn dừng, bầu rượu đều ở trước mặt một người. Sao có thể trùng hợp như vậy được? Bùi Thuật không kìm được nhìn về phía người thanh niên áo xanh, dường như muốn nói lại thôi: “Tiêu huynh…” Người thanh niên áo xanh vẫn như trước, chỉ chăm chú nhìn dây đàn mà không hề để ý xung quanh, cũng chẳng nhìn Bùi Thuật.
32 “Khanh bản giai nhân”, bốn chữ phía sau mặt dù thanh niên kia không nói ra, nhưng Sở Ngọc có thể đọc tiếp mà không cần suy nghĩ “nại hà tòng tặc” (*) (*) Khanh bản giai nhân, nại hà tòng tặc: ngươi vốn là người tốt, cớ sao lại theo giặc? Như vậy, hoàn toàn có thể khẳng định.
33 Trong lúc nguy ngập, ngược lại đầu óc Sở Ngọc hoàn toàn tỉnh táo. Trái tim bị kích thích quá mức, mơ hồ hơi đau, nhưng nàng vẫn biết lúc này nên làm gì.
34 Hoàn Viễn bị trượt chân, cơ thể nghiêng đi thì biết không ổn rồi. Ở giữa không trung, không bám được thứ gì. Lúc này, tâm trí hắn ngược lại rất rõ ràng.
35 Tiếng binh khí giao tranh ầm ầm, Sở Ngọc vừa vội vàng liếc mắt nhìn, vừa nỗ lực hết sức kéo Hoàn Viễn và mỉm cười với hắn: “Cố gắng chịu thêm một lát, rất nhanh thôi” Đúng như lời nàng nói, liên tiếp tiếng kiếm va chạm và tiếng người kêu thảm thiết, mấy vật nặng đổ xuống đất.
36 Để tránh lần thứ hai gặp nạn mà không còn sức lực chống đỡ, mọi người ở trên núi nghỉ ngơi một lúc. Cho đến khi Sở Ngọc đã hồi phục thể lực một chút, tất cả vội vàng xuống núi.
37 Đúng là một giây cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác, Sở Ngọc cười lạnh nghĩ. Dung Chỉ lại khe khẽ mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng kéo cành hoa xuống, ghé mũi ngửi hương thơm.
38 Nói, hay là không nói? Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ không chớp mắt. Con người này tướng mạo đẹp đẽ, khuôn mặt sáng ngời, phảng phất mềm mại mà cao nhã. Đồng tử mắt tối đen sâu thẳm như đáy vực, nhìn một lúc có cảm giác như bị hút dần vào đáy mắt hắn.
39 Tuy thấy tình hình trước mặt vừa vớ vẩn vừa không thể tưởng tượng nổi, nhưng Việt Tiệp Phi vẫn phải nghiêm túc tập trung vào nhiệm vụ công tác. Dù có đang nằm mơ, nhưng Dung Chỉ mạo phạm công chúa là sự thật, hắn phải hành động.
40 Trên đỉnh núi bị một phen khiếp đảm, về phủ lại một trận lên xuống, Sở Ngọc cảm thấy quá mệt mỏi. Ngày hôm sau, nàng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên ới dậy.