141 Lúc Sở Ngọc tìm đến nhà Vương Ý Chi, có rất nhiều người vây quanh xem, quan tâm cũng có, vui sướng khi người khác gặp họa cũng có. Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, cùng chăm chú nhìn cổng lớn đang mở rộng.
142 Lỗ kim châm rất nhỏ, ở trong nhà không nhìn thấy được. Dưới ánh mặt trời mới hiện ra trước mắt nàng. Đó là một chữ. Sở Ngọc chớp mắt, nghĩ Hoa Thác đang ở đây, nên vội giả vờ như không có việc gì, cất giấy vào tay áo rồi cùng Hoa Thác trở về xe ngựa.
143 Nói chuyện với các tăng nhân thủ tự một hồi, Sở Ngọc, Việt Tiệp Phi và A Man đi xem xét các thi thể hòa thượng – lúc này được đặt ngay ngắn trên nền chính điện.
144 Đưa chút tiền cho kẻ dẫn đường, Sở Ngọc nhìn căn nhà trước mặt. Cửa khép hờ. Sở Ngọc thấp thỏm, chậm rãi đẩy cửa ra. Bên trong, mùi mốc meo ẩm ướt xộc lên, giống như mùi rơm rạ mốc ngâm lâu trong nước.
145 (*) Thuật ngữ nhân tướng học, ý nói sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và trí tuệ, nội tâmMấy ngày Sở Ngọc xuất phủ, cũng bồn chồn cẩn thận dè dặt, nhưng thấy bình an vô sự nên dần lơi lỏng cảnh giác.
146 Sở Ngọc phản ứng rất mạnh, nhưng phản ứng của Hạc Tuyệt còn mạnh hơn. Nàng vung tay tát, là theo trực giác của phái nữ, nhanh không kịp suy nghĩ. Nhưng Hạc Tuyệt còn nhanh hơn, hắn vội buông tay như chớp xẹt, nhoáng một cái đã lùi tận cuối xe, người dán chặt vào thành xe.
147 Sở Ngọc không cười, chỉ lạnh lẽo nhìn Dung Chỉ. Chuyện Hạc Tuyệt nghĩ, sao nàng không nghĩ đến?Mặc dù biết Dung Chỉ giành được lợi thế, nhưng nội tâm nàng như có từng đợt gió lạnh buốt thổi qua.
148 Hắn nói bảo trọng, trong lòng Sở Ngọc dâng lên dự cảm bất an. Câu này nghe như sắp chia tay…Không kịp nghĩ nhiều, Sở Ngọc nắm chặt bàn tay Dung Chỉ. Bàn tay hắn lạnh đến dọa người, như một khối băng.
149 Ngựa chạy như điên, mất khống chế. Mà trên xe, Sở Ngọc cũng cảm thấy mình mất đi lý trí. Trong thời khắc sinh tử này, nàng tình nguyện ở lại, đồng sinh cộng tử cùng người khác.
150 Mặt trời đã lặn. Hạc Tuyệt tưởng đi rồi, lại quay trở lại. Sở Ngọc lo lắng bất an. Tuy nàng không thông thạo kiếm thuật, nhưng từ thái độ của mọi người, cùng với việc chứng kiến giao đấu mấy ngày trước có thể thấy, kiếm thuật của Hạc Tuyệt rất cao cường.
151 (*) Nguyên văn: Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình hoàn hữu tìnhCâu trên trích trong bài thơ Trúc chi kỳ từ 10 (Lưu Vũ Tích – đời Đường)“Dương liễu thanh thanh giang thủy bìnhVăn lang giang thượng đạp ca thanhĐông biên nhật xuất tây biên vũĐạo thị vô tình hoàn hữu tình”Dịch nghĩa:Dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặngNghe tiếng chàng ca hát trên sôngPhía đông mặt trời mọc, phía tây trời mưaBảo rằng không tạnh mà lại tạnhDịch thơ: (phanlang @www.
152 Lúc Dung Chỉ hôn mê, Sở Ngọc đánh giá điều kiện xung quanh một chút. Cảnh chiều hôm sẩm tối, cộng với hoa cỏ che khuất khiến cho nơi dung thân chật hẹp này càng thêm tối tăm.
153 Dung Chỉ quyết định rời khỏi chỗ này. Tuy có thể chờ Hoa Thác, Việt Tiệp Phi và hộ vệ trong phủ đuổi tới giải cứu, nhưng Dung Chỉ không có thói quen giao sự sống chết của mình cho người khác nắm giữ.
154 Không biết xe ngựa dừng lại từ lúc nào, mà Nhâm lão bản, vốn ngồi ở mép cửa ra vào khoang xe cũng không biết đi đâu. Tiếng ồn ào náo động ngoài xe ngày càng lớn, hình như là tiếng người quát tháo và đánh nhau.
155 Sở Ngọc và Dung Chỉ ngồi trên xe ngựa ba ngày, tuy không bị đánh nhưng lại thiếu thốn lương thực. Lúc hai người xuống xe, đói đến hoa mắt choáng váng.
156 Nằm xuống chưa được bao lâu, Sở Ngọc nghe thấy tiếng xích sắt khua ngoài cửa, lát sau có người bước vào. Nàng mở to mắt nhìn, chính là thủ lĩnh toán cướp.
157 Sau vài ngày, Sở Ngọc được mở mang đầu óc về khả năng dẫn dụ con nít của Dung Chỉ. Mỗi ngày kể tám câu chuyện. Ngày thứ nhất, chỉ có một cậu bé ngồi dưới chân tường lắng nghe.
158 Sở Ngọc nghe vậy biến sắc: “Thuốc độc?” Tại sao Tôn Lập phải làm như thế?Dung Chỉ cười cười không trả lời, đặt lọ thuốc xuống. Hắn cúi đầu suy tư một lúc, rồi bắt đầu cởi áo.
159 (*) Trích trong thành ngữ: Người chết vì tham lợi, chim chết vì tham ănSở Ngọc ngồi nghiêm trang trong xe ngựa. Trong xe có một nhóm người, bao gồm cả Nhâm lão bản, nhưng lúc này tất cả lặng lẽ như không quen biết.
160 Vu Văn!Nghe kỵ sĩ cứu mình tự xưng danh, Sở Ngọc trong lòng kinh hoàng. Nàng vô thức sờ xuống thắt lưng, nơi cất tín vật của Dung Chỉ. Theo lời hắn, nếu hai tháng sau hắn không về, thì hãy cầm tín vật đi Giang Lăng tìm Vu Văn.