181 Nghe Sở Ngọc thỉnh cầu, Thiên Như Kính giật mình. Trực giác hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Sở Ngọc, dự cảm của hắn phút chốc hòa tan trong ánh mắt kia.
182 Sở Ngọc không nhớ mình đã trở về nơi ở như thế nào. Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, bước chân phiêu diêu mềm nhũn như đi trên mây. Nàng cứ bước thấp bước cao như thế, chậm rãi mà đi.
183 Sở Ngọc chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày được trở về. Quãng thời gian ở thế kỷ hai mươi mốt, đối với nàng phảng phất như một ảo mộng xa xôi, mãi mãi trong đời này chỉ là quá khứ.
184 Nửa đêm, Sở Ngọc bỗng giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Đó là một giấc mộng bi thương. Trong mơ, nàng liều mạng đuổi theo người thân trong gia đình, nhưng không tài nào đuổi kịp.
185 Vương Ý Chi đang chờ người, cuối cùng đối phương đã đến. Bảy người xuyên qua màn mưa từ đằng xa chạy tới, người trước người sau. Mưa táp ướt sũng quần áo và trường kiếm của bọn họ.
186 Ban ngày A Man làm chuột chũi đào đất, Lưu Tang phụ trách cho bùn đất vào thùng, dùng dây thừng kéo lên. Buổi tối, bọn họ thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, mang số bùn đất đào được đổ ra cạnh bờ ao ở bốn phía quanh nhà.
187 Dung Chỉ trở về. Hắn trở về. Trở về. Trong lòng như có một vách tường phản ngược âm thanh, cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, lên bổng xuống trầm khiến tim Sở Ngọc đập lúc nhanh lúc chậm.
188 Rút tay ra khỏi tay hắn, Sở Ngọc cất tiếng hỏi: “Thượng sách là gì, hạ sách là gì?” Vốn nghĩ gặp Dung Chỉ sẽ ngả bài, nhưng nghe hắn nhắc tới thượng, trung, hạ sách khiến nàng hiếu kỳ.
189 Trong phòng, Sở Ngọc thu dọn đồ đạc. Hai mươi viên dạ minh châu to bằng hạt nhãn; bốn mươi viên ngọc trai thượng hạng tròn trịa, trắng tinh, giống nhau như đúc; bốn khối ngọc phỉ thúy không lẫn tạp chất; hai thỏi vàng lớn; ngoài ra còn có các loại đá quý và mã não khác, tất cả xếp cùng một chỗ phát sáng rực rỡ nhiều màu, khiến người ta lóa mắt.
190 Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, như gợn sóng nhẹ nhàng khuếch tán. Mở cửa, nhìn thấy Sở Ngọc, Hoàn Viễn hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn chỉ sửng sốt trong khoảnh khắc, rồi đứng tránh sang một bên: “Công chúa, mời vào!”Hai người bước vào phòng.
191 Chuẩn bị cẩn thận, lại còn thầm tập luyện những điều cần nói một lượt, nhưng Sở Ngọc vẫn không khỏi hồi hộp. Nhìn hai người Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi đã bước tới ngưỡng cửa, tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bàn tay giấu dưới tay áo run nhè nhẹ, nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện vô cùng lãnh đạm.
192 Đi được ba, bốn bước, Sở Ngọc đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nàng cầm trường kiếm chưa tuốt khỏi vỏ lên, huých một cái vào vai Thiên Như Kính, thấy hắn không có phản ứng lại chọc thêm phát nữa.
193 Người chạy vào, là Hoàn Viễn. Thần sắc hắn hoảng loạn, như đang sợ hãi điều gì đó. Xông vào nhìn thấy Sở Ngọc đang bê chậu nước, không rõ là định làm gì, hắn đứng ngẩn người, rồi nhẹ nhàng thở phào.
194 Sao lại như vậy?Sở Ngọc đứng bên giường, nhìn ngự y trong cung đang chẩn bệnh cho Dung Chỉ. Theo lời Hoa Thác, Dung Chỉ đang ngồi chuyện trò với hắn, bỗng nhiên miệng thổ huyết không ngừng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
195 Hoa Thác kể lại chậm rãi, các khoảng thời gian gián đoạn ngắt quãng. Ký ức năm xưa, hắn chỉ có thể nhớ được vài tình tiết chính. Ba năm trước, trong lúc ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, Dung Chỉ nói hắn rơi vào hoàn cảnh này là vì Thiên Như Nguyệt.
196 Giây phút đầu tiên tỉnh lại, hắn cảm thấy cả người bị trói chặt, hơn nữa còn thiếu một thứ vẫn mang bên mình, ngay cả lúc tắm gội cũng chưa từng tháo xuống.
197 “Ta không rời khỏi phủ công chúa vì hai lý do. Thứ nhất, nơi này rất tiện để thực hiện kế hoạch. Thứ hai, quả thật là bởi vì Thiên Như Nguyệt quản chế ta.
198 Đã sang ngày thứ hai. Sở Ngọc trói Thiên Như Kính cả ngày, đấu tranh tâm lý với hắn suốt một đêm. Nàng chẳng lo việc mình giữ Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi trong phủ có vấn đề gì không, chỉ cần tránh để người khác xông vào phòng chứng kiến sự tình là được.
199 Sở Ngọc cúi đầu, vùi mặt vào khăn ẩm mát lạnh. Hơi lạnh xông lên trí não, làm nàng tỉnh táo hơn. Ba ngày không nghỉ chút nào khiến Sở Ngọc cạn kiệt cả về tinh thần và thể lực.
200 “Từ bỏ chuyện của Dung Chỉ”. Lúc Thiên Như Kính chậm rãi nói câu này, Hoa Thác bừng bừng phẫn nộ đầy sát ý. Hắn nằm phục trên mái nhà, dán mắt vào lỗ hổng là nửa viên ngói đã bị cạy ra.