161 Thành Kiến Khang. Qua khỏi cổng thành, đi được vài chục mét, Sở Ngọc dừng lại. Người đi tấp nập xung quanh mà nàng vẫn như chưa tỉnh táo hẳn. Giống như một đóa hoa thiếu nước đang dần tươi tắn lại.
162 Sở Ngọc gặp lại Tiêu Biệt, liền cùng hắn lên xe ngựa rời khỏi Sở viên. Suốt dọc hành trình, hắn cứ nhìn nàng đăm đăm không rời mắt. Sở Ngọc làm bộ không để ý đến ánh mắt của hắn, quay ra ngắm phong cảnh bên ngoài, một hồi lâu sau nghe thấy tiếng nói khẽ: “Những ngày nàng không ở đây, xảy ra rất nhiều chuyện!”Chỉ một câu nói khiến tâm trí Sở Ngọc treo lên lơ lửng.
163 Sau khi giải thích, Sở Ngọc mới khiến mọi người hiểu nàng vẫn còn sống. Cuối cùng, sự kiện “hồn về ban ngày” gà bay chó chạy náo loạn phủ công chúa mới kết thúc, mọi người ai về chỗ nấy, trở lại công việc bình thường.
164 Trong phòng đốt hương liệu, hương thơm ấm áp tràn ngập khắp không gian, ngăn cách vẻ tiêu điều se lạnh của mùa thu bên ngoài. Sở Ngọc cầm chén trà nóng.
165 Sở viên – phủ công chúa – hoàng cung – phủ công chúa. Đó là lộ trình của Sở Ngọc trong ngày đầu tiên trở về thành Kiến Khang. Cho dù lúc đầu bàng hoàng bất an, nhưng sau một ngày, Sở Ngọc đã dần trấn định tinh thần để có thể đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Hoa Thác.
166 Lúc này sắc mặt Hoa Thác đã cực kỳ khó coi, dường như chỉ cần Sở Ngọc nói thêm nửa lời, hắn sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ. Để đề phòng Hoa Thác, Việt Tiệp Phi nắm chặt chuôi kiếm, đứng chắn trước mặt Sở Ngọc.
167 Rời khỏi phủ công chúa, là để đi tìm Vu Văn. Ngày đó gặp Vu Văn, Sở Ngọc hỏi thăm về người tên là Thương Hải, nhờ Vu Văn tìm và tiến cử nàng với hắn. Một ngày trước khi về thành Kiến Khang, nàng và Vu Văn chia tay, hẹn ba ngày sau sẽ gặp lại để cùng đến gặp Thương Hải.
168 Mùa xuân, lá dâu mới nhú xanh tươi mơn mởn. Sang mùa hạ, lá dâu to bản xanh thẫm. Nhưng đến mùa thu, cả vườn dâu bắt đầu héo úa xơ xác. Tuy vậy, nhìn những ngôi nhà lấp ló giữa vườn dâu, Sở Ngọc vẫn cảm nhận được không khí thoải mái nhàn nhã.
169 Thành Giang Lăng, hay còn gọi là Kinh Châu, nằm ở lưu vực sông Trường Giang, trên đồng bằng Giang Hán. Phía bắc là sông Hán Thủy, phía tây tiếp giáp với đất Ba Thục, phía đông là Tương Việt, từ thời cổ vùng đất này đã được mệnh danh là đường huyết mạch nối bảy tỉnh.
170 Thấy Lưu Tang đang phấn khởi, Sở Ngọc cũng không nỡ làm cậu bé mât hứng, chỉ còn cách đồng ý cùng đi. Tuy Vu Văn chưa biểu hiện chút nào thù địch, nhưng vì an toàn, lúc Sở Ngọc ra khỏi cửa vẫn mang theo Việt Tiệp Phi để đề phòng bất trắc.
171 Việt Tiệp Phi thủ thế như sẵn sàng nghênh địch, nhưng nam tử mặc đồ tang dường như chẳng bận tâm, lại vớ lấy cần câu, thả mồi xuống suối. Lưu Tang không nhận ra trận gió đáng sợ, còn đang hào hứng tìm hiểu tại sao tảng đá lại phát ra âm thanh.
172 Trên thực tế, sau khi chứng kiến nội lực của nam tử mặc áo tang, Sở Ngọc bạo gan liên tưởng một chút. Võ công cao cường, tránh xa trần thế, ngay cả một công tử sĩ tộc như Tiêu Biệt cũng phải hạ mình đến nhờ vả…Vị mặc đồ tang không nhìn rõ mặt này, phải chăng chính là người có tên Thương Hải mà bọn họ đang tìm?Tất nhiên, Sở Ngọc không hi vọng, vận khí tốt đến nỗi vô tình trên đường có thể gặp người mình đang cần.
173 Sở Ngọc không lấy tín vật của Dung Chỉ ra, mà bịa chuyện. Nàng nói, Dung Chỉ đang bị bọn cướp bắt giữ, nên nhờ nàng đi tìm Thương Hải, hi vọng hắn ra tay cứu giúp.
174 “Ta là kẻ thù của hắn!”Lúc Thương Hải phun ra câu này, Sở Ngọc đứng ngây người. Sở Ngọc ước gì mình trở nên yếu ớt, trước mắt chỉ thấy một màu tối đen, ngã xuống ngất xỉu.
175 “Ta không giết ngươi…”“Là tự ngươi tìm tới cái chết…”“Đừng tới tìm ta…Đừng tới…”“Đừng lại gần…”“A…”Lưu Tử Nghiệp hét lên sợ hãi, ngồi bật dậy. Thần sắc hắn kinh hoàng, mồ hôi túa khắp người, nhanh chóng thấm ướt đẫm áo ngủ.
176 Hai hàng lông mày vừa giãn ra một chút lại nhíu chặt. Tin tức bất ngờ khiến Sở Ngọc chấn động tinh thần, nhưng nàng chú ý hơn đến một điểm khác. Tiếp tục dùng trâm bạc để mở thư, Sở Ngọc thấy bức thư giống như thường lệ.
177 Khi đến yên lặng bí mật, khi đi gióng trống khua chiêng. Có hai nghìn quân lính đồng hành, xung quanh cơ man là người! Sở Ngọc mỉm cười, đi lướt qua chỗ Hà Tập, bước lên xe ngựa xa hoa sang trọng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
178 Hoàng đế đứng lặng, thân là trưởng công chúa, Sở Ngọc cũng chỉ còn cách bắt chước theo. Không biết đứng đã bao lâu, Sở Ngọc sắp khuỵu xuống vì buồn ngủ, Lưu Tử Nghiệp mới chấm dứt hoạt động nghệ thuật ngắm cá bơi.
179 Trước mặt Sở Ngọc là thái giám được Lưu Tử Nghiệp sủng ái nhất – Hoa Nguyện Nhi, ngoài ra còn có bốn thị vệ của hoàng cung. Năm người này nghênh đón nàng tại cửa cung, dẫn nàng đến gặp Lưu Tử Nghiệp.
180 Một chiếc xe ngựa ngang nhiên tiến vào phủ công chúa. Một xe chạy đến thành Giang Lăng. Một xe chậm rãi hướng về kinh thành Kiến Khang. Cũng có một xe ngựa, lặng lẽ chạy qua biên giới giữa Nam Tống và Bắc Ngụy.