41 Triệu Vũ Quốc thấy bộ dạng Thủy Nhan sớm đã định liệu, cũng không hỏi nhiều, hắn biết, một khi Thủy Nhan đã đáp ứng tức là nhất định nàng làm được!Chỉ thấy Thủy Nhan đi đến bên cạnh bàn, nhìn qua đĩa gà xé phay, không nói hai lời, cầm lấy đôi đũa kẹp trái ớt lên ăn, động tác không hề thừa thãi, nhanh hệt như ăn một trái dưa leo, Thủy Nhan cảm thấy trán chợt đổ mồ hôi ròng ròng, đôi môi vốn hồng nhuận phơn phớt giờ phút này càng thêm kiều diễm, hai mắt đang thanh tỉnh bỗng nhiên có sương mù ùa tới.
42 Bị đất cát chà xát, lòng bàn tay rơm rớm máu, nhìn qua thấy ghê người nhưng Thủy Nhan không hề biết mình bị thương, không hề có cảm giác đau, nàng cúi đầu, trùng vai, không nhúc nhích, mái tóc như thác trút trên lưng, khẽ nhíu mày…Không ai biết giờ này trong lòng Thủy Nhan suy nghĩ điều gì, cũng không ai biết giờ phút này tâm trí nàng cảm nhận điều gì, chỉ có nàng tinh tường chính mình, tinh tường nhận thức hai chữ Tấn quốc này có sức nặng thế nào trong lòng mình, nàng không dám hỏi câu nào, càng không dám động nhẹ, sợ cảm giác quen thuộc này sẽ biến mất, nàng cố gắng nghĩ lại, nhớ lại, mặc dù dốc hết tất cả những gì có trong đầu cho tới khi nàng tỉnh dậy, vẫn xa lạ.
43 Thủy Nhan ngẩn ra, vui vẻ nói: "Ngươi hạ dược dùng chiêu giường chiếu này không tệ chút nào!"Sắc mặt Triệu Vũ Quốc có điểm khác lạ, như thể là "Thẹn thùng" vậy, Thủy Nhan thầm nghĩ trong lòng: "Hắn không biết.
44 Sáng sớm ở Đào hoa lâu vốn tĩnh lặng, trong mọi ngóc ngách còn lưu lại không khí hoan lạc đêm qua, từng tốp nha hoàn bắt đầu vội vàng đốt hương trầm, quét dọn.
45 Thủy Nhan chỉ nói một câu mà khiến Trà Hương chấn động toàn thân, vẻ mặt vô tội, “Tỷ tỷ sao có thể nói thế, Trà Hương không có đụng qua tay tỷ mà. ""Có thể tay ta tự bị rách.
46 “Buông ta ra…” Thủy Nhan đầy kiên quyết nói. “Suỵt…”Hồng y nam tử tựa ngón tay trắng nõn của mình lên môi, làm thủ thế im lặng, hình dáng này vô cùng mê người, chẳng qua, một chiêu này hoàn toàn vô dụng đối với Thủy Nhan.
47 Từ Nam viện trở về, Thủy Nhan có thể cảm thấy rõ ràng thanh lâu hôm nay không bình thường, nhìn như sóng êm bể lặng, nhưng chính dạng bình tĩnh này lại càng cho thấy không tầm thường.
48 Triệu Vũ Quốc nhận lấy mở ra xem, chỉ là một chiếc khăn lụa màu trắng, khăn lụa bình thường bên trên đều thêu cỏ cây hoa lá, nhưng là chiếc khăn lụa này hoàn toàn trắng trơn, không có chút họa tiết nào“Như thế nào nhỉ?” Hắn hỏi.
49 Xông vào sương phòng của Thủy Nhan không phải ai khác, chính là nam tử mê người ở Nam viện – Ngải. Lúc này đây hắn không có mặc xiêm y sắc đỏ, mà là áo choàng màu xanh thẫm, bụng hắn có vải băng bó, từ khe hở huyết không ngừng ngấm ra, huyết kia theo tà áo đi xuống, nhưng là hòa vào màu áo xanh như mực nên không lộ dấu vết, rõ ràng là vết thương này không nhẹ.
50 Lúc Thủy Nhan nâng Tử Hạ từ trong nước lên, trên mặt hắn không còn sức sống nào, trắng bệch, rõ ràng là biểu hiện của dấu hiệu mất máu quá nhiều. “Ngươi bị thương không nhẹ.
51 Thủy Nhan vốn dự định cùng hắn chạy đi, nhưng thấy bước chân Hạ Ngải lảo đảo nàng đành đánh mất ý niệm này, “Quên đi, bọn họ vốn đã tới chỗ này, một chốc chắc không quay lại, ngươi nên trốn ở đây, có gì nói sau.
52 “Hắn đi vào bên trong hay là đi hướng nào?”Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ lo lắng kia, không cần nhìn, Thủy Nhan và Tử Hạ cũng biết đó là Cửu gia. Trong lòng hai người chấn động, chưa từng nghĩ hắn lại tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa lại khẳng định Tử Hạ ở trong phòng.
53 Thủy Nhan cảm thấy trên mặt ấm ấm, một mùi nồng nặc xông lên não, đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp không thông, gấp gáp ngửa đầu muốn thu càng nhiều không khí càng tốt, lại thấy ánh trăng như biến thành màu đỏ, bên trong nàng sôi trào, một ý nghĩ thúc giục nàng, đó chính là Sống!Tử Hạ cảm thấy cả người bủn rủn, tiện tay nhặt thanh đao lên mà như vác phải ngàn cân, hai tay hắn run rẩy, cơn buồn ngủ không ngừng dâng lên, nếu không phải có ý chí kiên cường.
54 Triệu Vũ Quốc xem mạch của Thủy Nhan, hỗn loạn và yếu ớt, trong lòng chấn động, lập tức vận nội công truyền qua người Thủy Nhan để bảo toàn tâm mạch, nếu hắn ta chỉ cần chậm một bước, sợ tâm mạch của Thủy Nhan không chịu nổi mà đứt đoạn, đến lúc đó chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được.
55 Đôi con ngươi sâu thẳm của Hạ Ngải chợt loé lên ý cười, trầm giọng trả lời nàng:- Hắn ở biệt uyển. - Ừm! ta biết rồi. Thuỷ Nhan nói xong liền bước đi, thế nhưng đi được hai bước nàng lại quay lại hỏi:- Cửu công công là ngươi lật đổ phải không? - Cũng gần như thế.
56 Nhất thời mặt Nê Thu không còn chút huyết sắc, cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất:- Tha mạng a…Hắn cũ ôm một hi vọng cuối cùng, vẻ mặt đáng thương cùng cực nhìn Thủy Nhan, vọng tưởng chiếm được sự thương cảm.
57 Tử Đằng Hiên, tên như ý ngĩa, toàn bộ kiến trúc lầu các tinh xảo đều được làm từ gỗ, không nói bên trong như thế nào, riêng bên ngoài, trên bờ tường đã bò đầy dây tử đằng.
58 Gió thoảng, mây trôi, ánh nắng chiếu rọi trên mặt đất. Trên đường tỏa ngát hương hoa hòe, Thủy Nhan một thân áo choàng màu lam sẫm ra vẻ nam tử đang bước đi.
59 Tuy rằng trong lòng có nghi vấn nhưng Thủy Nhan không có mở lời hỏi, đối với hai tỷ muội kia lễ phép mỉm cười thân thiên, không hề có chút màng danh lợi.
60 Trước phản ứng của Thủy Nhan, Tưởng Mộng Nhược gấp gáp giải thích:- Thái tử hạ lệnh, giết hết người ở Đào Hoa lâu, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đại đa số người trong đó sớm đã là nô dịch của Hổ Tam Nương, những người đó trong tay dính đầy máu tươi, vả lại, Thái tử từng ở bên Nam viện, chẳng lẽ tương lai muốn người trong thiên hạ nói Thái từ từng hầu hạ…- Muội muội, muội nói gì thế, đó là chuyện của nam nhân, chỉ cần chúng ta không mất người thân, không mất mạng, mọi sự như vậy là tốt đẹp rồi…- Là lệnh của Hạ Ngải?Thủy Nhan hỏi trọng điểm.