141 -Các người điđi, không cần lolắng cho ta! Long Tường Viêm dùng sức đẩy Tuyết Dao ra,kêu bọn họ rời đi. Gương mặt Tuyết Daovẫn hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh taykhô gầy của Long Tường Viêm, thấp giọng nói: -Phụ hoàng không cần lolắng.
142 -Những vị trưởng lão khác cũng đọc? Nhất thời trong lòng TôThiên Sơn nổi lên dự cảm bất thường, hắn vội bóc phong thư ra,nội dung thư không dài nhưng lại làm chocác vị trưởng lão hoảng loạn.
143 Ánh mặt trời rực rỡ xuyên quatừng tán láhòe gaixanh mướt, dưới những tán cây mơn mởn, một nữ tử nằm nghỉ ngơi trên giường đá trắng mịn, nàng nheo mắt nhìn những cánh hoahòe theo gió lướt xuống, gương mặt tuyệt mĩkhẽ nở nụ cười… “Bởi vì tatới nên nàng caohứng sao?” giọng nói trầm thấp namtính truyền tới bên tainữ tử.
144 Tang lễ Long Tường Viêm, Long Tuyết Daomột thân tang phục trắng, Dạ Mị trong taylạnh lẽo ynhư chủ nhân của nó. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, không giận mà uy,trình diện trước vương tôn hậu duệ quý tộc, vàđám đại thần trong triều.
145 Ánh trăng như nước, ôn nhurải khắp hoàng cung tĩnh mịch. Ánh nến dần lụi trong đêm, thế nhưng haingười ngồi trước cửa sổ không hề quan tâm, mượn ánh trăng, bọn họ chăm chú nhìn đối phương, hivọng thời khắc này cóthể dừng lại.