101 Hừng đông, mặt trời hào phóng ban tặng nhân gian những tia nắng rực rỡ, sau cơn mưa, không khí trở nên thanh đạm dễ chịu, khắp sườn núi hoa Đỗ Quyên lại vươn mình khoe sắc.
102 Đáp án của Triệu Vũ Quốc làm Triệu Cảnh hốt hoảng, không tự chủ được tay nắm thành nắm đấm:- Con nói gì?- Nhi thần quay trở về, bởi vì muốn dẫn nương đi!Triệu Vũ Quốc lập tức nhắc lại lời vừa nói không sai một từ.
103 Cười nói với nhau một lát, Tuyết Dao chỉ mới ra một chiêu, Lục hổ đã tóm gọn đám thích khách. - Nhĩ Đóa, ngươi đi tra xét xem trên người chúng có đồ gì khả nghi không?- Dạ!Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi tiến lên xem xét, Tuyết Dao ngồi một bên trầm tư, nàng không đoán ra được đám người ám sát nàng lần này là ai và có mục đích gì.
104 Nắng vàng rực rỡ nhảy múa bên ngoài nhưng không có cách nào chui lọt được vào Hoan Hỉ lâu, rượu ngon, người đẹp, cuộc sống nơi đây chỉ thuộc về ban đêm.
105 Tuyết Dao nói xong lời này muốn ói mửa, mắt thấy những người trên đường mỗi lúc một nhiều, thôi thì đành nhịn xuống, tận lực không nhìn tên nam nhân cẩm bào.
106 Tuyết Dao tỉnh bơ nhìn thư sinh ngã trên mặt đất, trong lòng cảm thấy thú vị, tiến lên hỏi:- Mới vừa rồi ngươi còn nói muốn cứu ta, sao giờ lai nói sợ ta?Mặt thư sinh khẽ cứng ngắc, thoắt trắng rồi lại thoắt ửng hồng, hắn cười gượng:- Ha, ha,.
107 - Nói, sách này ai đưa cho ngươi, nếu không ta bán ngươi đi kỹ viện!Thư sinh nghe xong ăn ngay mấy hụm khí lạnh: “Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, cô nương này quá tàn nhẫn.
108 Trương Nham năm nay đã sáu mươi hai tuổi, người này là võ quan lợi hại, cùng là nhân vật truyền kỳ của Điểm Thương quốc. Hắn mười bốn tuổi đi lính, mười lăm tuổi đảm nhiệm chức trưởng đội, mười bảy tuổi làm lên bộ Tư Mã, hai mươi tuổi làm tới chức Đô đốc, ngay lúc đó Thái sư đem gả nữ nhi yêu thương nhất cho hắn, từ đó, con đường quan lộ của Trương Nham càng hanh thông, nhiều lần đánh giặc chiến thắng, chưa tới bốn mươi tuổi đã là một đại thần, làm tới Đại tướng quân.
109 (Nguyệt sắc liêu nhân - Ánh trăng ghẹo người) Tuy bên ngoài trời mưa xối xả nhưng cách một lớp cửa lớn nên trong nhà vô cùng yên tĩnh, gương mặt Trương Nham tái nhợt, đáy mắt hiện rõ vẻ lo lắng, từ khi hắn ở Thú Vương phủ về vẫn ngồi bên cạnh thi thể Trương Thừa Tổ không nói một lời.
110 (Tiến bước nào, rào bước ấy: Thận trọng từng bước)Triệu Cảnh nghe mật thám báo cáo xong, mặt lộ rõ vẻ kinh hãi…:- Không thể ngờ tên tiểu tử phản đồ không còn chờ đợi được nữa…Liếc nhìn Triệu Vũ Quốc vẫn thản nhiên như không, Triệu Cảnh khó chịu nói:- Đối với ngôi vị Hoàng đế con không động tâm sao?Triệu Vũ Quốc vẫn im lặng xoay người đi.
111 Bầu trời đêm lung linh những vì sao. Tuyết Dao ngắt một bông hoa Đỗ Quyên thưởng thức, sau đó nhìn Triệu Vũ Quốc chậm rãi đi tới. - Chúc mừng!Tuyết Dao nhìn bông hoa trong tay nhàn nhạt nói.
112 Triệu Vũ Quốc tín nhiệm nhất mười hai tướng sĩ bên mình, những người đấy đều nhất mực trung thành với chủ tử. Chung Dục, Mặc Đấu và Đặng Tường Vũ sớm đã liên lạc với thủ hạ cũ của Triệu Vũ Quốc là Tướng quân Mục Thanh hiện đang thống lĩnh hai mươi vạn kỵ binh dũng mạng, đồng thời cũng đã tìm ra chứng cớ Triệu Vũ Quốc bị Triệu Vũ Văn hãm hại, Mục Thanh vốn là thần tử trung liệt, lại nể phục tài năng quân sự của Triệu Vũ Quốc từ lâu, lúc này đây phát hiện vị Tứ Hoàng tử này bị hãm hại, hắn thật sự căm hận Triệu Vũ Văn kia đến tận xương tận tủy.
113 Vạn Quý phi chết không nhắm mắt, thế nhưng tính mạng chỉ có một lần, đứng trước cửa tử, mỗi người có một lựa chọn, đã chọn rồi thì không thể quay đầu lại, một bước sai, ngàn bước sai theo, Vạn Quý phi thua, thua bởi nàng cuồng vọng, thua bởi nàng không nhẫn nại, thua bởi nàng có quá nhiều dã tâm!Thấy Triệu Vũ Quốc đi từ Hiên Viên điện ra, sắc mặt âm trầm, Tuyết Dao đi lên trước thấp giọng hỏi:- Thành?Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, nàng nắm chặt tay hắn, thấp giọng an ủi:- Con đường của hai người khác nhau, cho nên chỉ một người có thể sống!- Nếu như là dân chúng bình thường, chúng ta đã là hảo huynh đệ…Nụ cười của hắn méo mó, khổ sở, đúng thật, cuộc sống Vương đế không thể có thân tình.
114 Trong mắt Tô Hà hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười:- Thế giới của chúng ta không giống nhau!Nói xong cúi đầu tiếp tục niệm kinh Phật. Tuyết Dao biết nàng không nói nữa, từ lúc cùng nàng nói chuyện, Tuyết Dao đột nhiên phát hiện Tô Hà thực ra không phải loại nữ nhân hèn yếu vô năng, phụ nhân này vô cùng kiên cường, cũng giống như nàng, chỉ có điều lựa chọn phương thức bộc lộ khác nhau mà thôi.
115 Triệu Cảnh chăm chú nhìn Tô Hà, sắc mặt hồng nhuận năm xưa của nàng đã không còn, lúc này vẻ mặt tái nhợt khiến cho hô hấp của Triệu Cảnh cũng đau đớn theo, đôi mắt năm xưa trong veo chỉ có hắn bên trong, hôm nay là không hề liếc hắn, thần thái bình thản, mím môi tích chữ như vàng!- Tiểu Hà, van xin nàng, cho ta một cơ hội bồi hoàn nàng được không?Khi nói, hắn tiến lên cầm chặt tay Tô Hà, khóe mắt đã ươn ướt nhưng cố nén kìm lại không tuôn lệ.
116 Vô luận là kinh thành Nam quốc hay Điểm Thương quốc đều có điểm chung, có thể dùng bốn chữ hình dung: “Phi thường náo nhiệt!”Đường phố huyên náo, ầm ĩ, cửa hàng, những người bán rong khiến người đi dạo phố hoa mắt.
117 - Thủy tinh kia… Cho ta một cảm giác rất đặc biệt. Tuyết Dao nói. Triệu Vũ Quốc lập tức hỏi:- Cảm giác gì?Tuyết Dao nhíu mày suy nghĩ một chút, đoạn lắc đầu:- Không biết nói thế nào, nhìn thấy khối thủy tinh kia, trong lòng ta cảm thấy nó quan trọng.
118 Triệu Vũ Quốc cảm thấy tay Tuyết Dao lạnh như băng, thậm chí mang theo chút run rẩy, hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, lòng vô cùng lo lắng. - Dao nhi…Giọng hắn khàn khàn tràn đầy ân cần.
119 Khi Tuyết Dao tỉnh lại đã là buổi sáng của hai ngày sau, đầu không còn đau, ngược lại nàng có cảm giác tinh thần sảng khoái,cảm giác mê man khó chịu buổi sáng cũng biến mất, điều này làm nàng kinh ngạc, nàng khẩn trương nghĩ lại xem mình té xỉu thế nào.
120 - Ta mặc y phục đám cưới? Tuyết Dao không thể tin được. Trên mặt Triệu Vũ Quốc hiện ra chút do dự, tuy nhiên đối mặt với Tuyết Dao đang kinh ngạc, hắn đem mọi chuyện kể cặn kẽ cho nàng nghe.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100