301 “Chính ngươi phải giữ mồm giữ miệng, nếu như có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi qua!”Tiểu Mê đã nói Tiểu Tuệ kia không có võ công, để ột nha đầu không võ công đi theo bên người Lộ Nhi, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không thể chiếu cố được.
302 Hiên Vương, tại sao chàng bất tỉnh, tại sao còn không tỉnh lại, chàng cũng biết, bộ dáng này của chàng, Lộ Nhi sẽ. . . . . . Rất thương tâm, cũng rất đau!Hai mắt quyến luyến nhìn gương mặt tuấn tú, Lộ Nhi không đành lòng quay đầu đi, che miệng lại liền chạy ra ngoài.
303 Mặc dù mạng của nàng thấp kém, mạng của nàng cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ——Nhưng nàng vẫn còn trẻ tuổi a, nàng không muốn chết sớm như vậy. “Đúng vậy, em cảm thấy như thế nào?”Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, thật ra nàng không có bao nhiêu tự tin, nhưng bây giờ, giải thích với Tiểu Tuệ xong, nàng lại có lòng tin gấp trăm lần.
304 “Ta thật muốn đi. Nhưng Hiên, chàng biết không? Một mình Lộ Nhi đi ra ngoài, rất khó. Cho nên Lộ Nhi sẽ lập gia đình, mang theo con của chàng lập gia đình, ở một nơi mà chàng vĩnh viễn không tìm được, cũng không gặp lại chàng.
305 Thấy Lộ Nhi thương tâm muốn chết, Tiểu Tuệ bất an khuyên nhủ, nhưng chính nàng nhưng cũng không nhịn được nghẹn ngào. Thời gian, hắn cần thời gian sao?Tại sao có cảm giác, thật sự nếu không đánh thức chàng, có thể chàng sẽ không tỉnh lại nữa.
306 Toàn bộ chuẩn bị xong rồi, Tiểu Tuệ đi tới, thanh âm cũng hơi run rẩy ——Nàng sợ phu nhân gặp chuyện không may, mặc dù biết, nàng sẽ cẩn thận bảo vệ phu nhân, nhưng trong lòng của nàng, tại sao vẫn bất an như vậy chứ?Loại cảm giác đó, giống như là, sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó.
307 Trong lòng của hắn, có phải không có sự tồn tại của nàng?Nếu như có một chút, hắn cũng không nên lạnh nhạt coi thường nàng như vậy!Nàng đã thử rất nhiều cách, hôn, uy hiếp, tìm cái chết.
308 Chỉ là phu nhân đâu? Chẳng lẽ phu nhân mất tích. . . . . . “Không tốt, có ai không. . . . . . ”Đột nhiên quay đầu lại, Tiểu Tuệ hốt hoảng chạy ra ngoài, bất an hô to:“Phu nhân, phu nhân mất tích.
309 Nghĩ đến chỉ có Mị, tâm công chúa cũng buông lỏng một chút ——Hiện tại, tối thiểu trước khi thái tử tới đây, nàng phải bảo vệ Lộ Nhi cho tốt!“Mẫu hậu, con cảm thấy hắn có thể gọi tên Lộ Nhi, hơn nữa vội vàng cứu Lộ Nhi như vậy, hắn cũng không có ác ý gì.
310 “Haiz, được rồi! Công chúa, vậy nàng phải quan tâm nhiều hơn rồi!”Vốn là thân ảnh linh hoạt, lúc này lại thêm mấy phần già nua, công chúa đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó nặng nề trở về trong phòng.
311 Nhận lấy trà thơm Tiểu Mê đưa tới, công chúa ý bảo Hương Linh cũng nếm thử một chút, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhếch lên, trong ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.
312 Tình cảm của hắn đối với bà bầu đó, biểu hiện quá mức rõ ràng, mà nếu như lần này hắn thật sự tỉnh lại, rất có thể. . . . . . Không đúng, phải là nhất định sẽ lập nữ nhân kia làm phi!Trực giác của nàng luôn luôn chính xác, sẽ không sai.
313 Nữ nhân này lấy lòng mình như vậy, có lẽ từ trong miệng của nàng ta có thể hỏi ra một chút gì. Công chúa chợt nghĩ, dù sao hiện tại các nàng coi như là tình địch, hỏi thăm chuyện Lộ Nhi sẽ không có người hoài nghi gì.
314 Ban đêm, Tiểu Mê trở về phủ, gương mặt mang vẻ u buồn khó nén. “Tiểu Mê? Sao vậy, nàng ta có chuyện gì sao?”Tâm đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, mang theo hốt hoảng chưa bao giờ có, nàng rất lo lắng, nữ nhân kia sẽ xảy ra chuyện gì đó.
315 Hơn nữa, lúc nào thì nàng đắc tội với mỹ nam này, hình như là hắn có cừu oán với mình!“Ta? Cô chưa cần thiết phải biết ta là ai, về sau cô ít gây chuyện là tốt.
316 Cô Ưng quay đầu, thản nhiên nhìn Lộ Nhi một cái, ân cần hỏi han:“Lộ Nhi, bây giờ cô cảm giác như thế nào? Có khó chịu gì không?”Trong thanh âm mang theo chút vội vàng cùng quan tâm khó nén!Vẫn là Cô Ưng rất tốt!Trong lòng Lộ Nhi ấm áp, nét mặt tươi cười như hoa rực rỡ:“Cô Ưng, tôi không sao, tôi rất khỏe nha!”Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nàng tức giận liền đá ngã cái ghế, mà Hiên Vương vẫn chưa hề tỉnh lại, trong lòng Lộ Nhi trầm xuống, trong lòng của hắn, thật sự không có mình sao?Nghĩ đến nàng thật sự treo ngược, hắn cũng không cử động chút nào, Lộ Nhi lại không nhịn được có chút thương tâm——Mặc dù nàng không nghĩ tới cái chết, nhưng là, nhưng là.
317 “Vậy tôi thì sao? Lộ Nhi, nếu như tôi xảy ra chuyện, cô cũng sẽ lo lắng sao?”Mạng của nàng là của hắn, hắn đã cảnh cáo nàng không chỉ một lần, nhưng Lộ Nhi, đáng chết là một lần cũng không nhớ!“Cô Ưng, đương nhiên rồi, anh đối với tôi tốt như vậy, đương nhiên tôi sẽ.
318 “Vậy thì tốt, bọn họ đều đang tìm cô, cô nên đi chứ?”Bọn họ? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ là hắn sao?“Cô Ưng, hắn tỉnh chưa?”Câu hỏi như vậy rất là tàn nhẫn.
319 Đi theo hắn, cho dù là lưu lạc giang hồ, Lộ Nhi biết sẽ không bị đói bụng. “Lộ Nhi, đây chỉ là kỹ năng kiếm sống căn bản mà thôi. Hiện tại trời tối rồi, ngày mai tôi đưa cô trở về.
320 “Chúng ta ở trong núi sao? Đã rời kinh thành?”Trong mắt thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị, Lộ Nhi không chắc chắn hỏi. “Cô ở trong Vương phủ luôn gặp phải chuyện không may, tôi vốn là muốn mang cô rời khỏi kinh thành, nhưng nghĩ lại đó là chuyện của cô, cho nên tạm thời lưu lại, hỏi ý kiến của cô!”Nếu như, hắn thật sự có thể ích kỷ như vậy thật là tốt biết bao.