1681 Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi. Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.
1682 Dù chỉ một lát, nhưng cũng đủ rồi. Hoàng Phủ Giác ôm quyền hành lễ, "Nhị ca, Tô quốc công, là phụ hoàng phái chúng ta đến tiễn mọi người. "Tướng mạo của hắn thanh nhã tuấn tú, ánh mắt đoan chính hiền hòa, nhưng giữa trán lại có sự bi thương nồng đậm.
1683 Ngay cả bản thân cũng không nghe được giọng nói của chính mình, mấy ngày nay, bao sự dày vò, gặp mặt, thật ra cũng chỉ để nói một câu, "Chúc muội hạnh phúc!"Còn có thể nói được gì khác sao?Chính mình không đủ mạnh, không có năng lực,.
1684 Nguồn nhảy chương
1685 Đột nhiên Hoàng Phủ Giới hét lớn: "Phụ hoàng ở bên trong đúng không? Phụ hoàng, phụ hoàng, vì sao? Vì sao? Người nói cho con biết đi! Người thả cho bọn họ đi, vì sao lại còn muốn giết bọn họ?"Sắc mặt Lưu Ngọc đại biến, ngăn hắn lại nói: "Điện hạ người hồ đồ rồi, sao lại gọi thẳng bệ hạ.
1686 Đầu óc hắn hỗn loạn thành một đống, thật sự không biết nên làm gì bây giờ, lúc này thị vệ báo lại: "Điện hạ, Tề vương và Tô cô nương đến. "Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, không kịp thay quần áo vội vàng ra đón, ra đến trước viện liền gặp hai người.
1687 Nháy mắt bụi đất tung bay, từng bóng người từ dưới đất chui lên, giống như diêm la đoạt hồn, bọn hắn tay cầm vũ khí sắc bén, bắn ra ám khí, còn có các loại lưới lớn.
1688 Nàng tạm thời sai người sai người giấu không để phía trước biết tin, chỉ nói là bị muộn một chút, có việc trì hoãn. Sau đó gặp thị vệ do Hoàng Phủ Giới phái tới tìm bọn họ, biết được tin Hoàng Phủ Giác trúng độc mà Hoàng Phủ Giới lại bình an vô sự.
1689 Trên đời này, nơi Diệp Tri Vân lưu luyến nhất chính là hoàng cung, hơn nữa ông ấy không thể bỏ qua được cho của hoàng đế!Có lúc địch nhân còn khiến người ta khó bỏ hơn cả tình nhân, dù sao vướng mắc đã vài thập niên, cuối cùng cũng không có kết quả, ai cũng không cam lòng!Vì thế mấy người họ thương lượng, Tô Mạt để Lưu Vân Lưu Hỏa ở lại chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, bảo hộ thi thể của Tô Nhân Vũ, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn thúc ngựa trở về kinh thành, trực tiếp tiến cung tìm Hoàng Phủ Giới.
1690 Tô Mạt không kiên nhẫn nghe ông ta nói, sắc mặt lạnh lùng nói: "Lưu công công, ta lặp lại lần nữa, tránh ra!"Lưu Ngọc đứng thẳng lưng, "Vậy mời điện hạ và Tô cô nương bước qua xác của nô tài.
1691 Tô Mạt lạnh lùng nhìn hoàng đế: "Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta?"Quả nhiên vẫn là lão hồ ly, dù nàng có thông minh, có đôi khi vẫn thua bởi người từng trải.
1692 Nói xong ông nhìn hoàng đế nở nụ cười hung tợn: "Gần như ngày nào ta cũng mơ thấy bọn họ, còn có hai vị tiểu hoàng tử, bọn họ còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy.
1693 Hai người đồng loạt chạy đến chỗ đó, nhưng không tìm được cách mở cơ quan, lúc này Lưu Ngọc xông vào hô lớn: "Điện hạ, Tô cô nương, nhanh rời khỏi đây, địa cung sắp sụp xuống rồi.
1694 Tô Mạt trầm ngâm không nói. Từ thái độ của hoàng đế và những lời của Lưu Ngọc khiến cho Tô Mạt phải suy nghĩ, lúc này nàng cũng hiểu được vài vấn đề, nhận rõ hung thủ cuối cùng là ai.
1695 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
1696 "Phụ thân, người thật sự bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội đã lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời đi như vậy?""Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, không bảo vệ được người, không tìm được hung thủ.
1697 Dù sao tiểu thư đã quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình. "Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch đi, tìm không được, dù các ngươi an ủi một vạn câu, tiểu thư cũng không cảm kích đâu.
1698 Sau khi Hoàng Phủ Giác đã nắm bắt được, hắn lập tức cưỡi ngữa chạy tới thôn Du Thụ, hắn thật sự lo cho Tô Mạt. Tuy vào thời điểm Tô Nhân Vũ mới chết, nhìn nàng rất bình tĩnh, tiếp đó hồi cung tìm hoàng đế tính sổ, nàng cũng không có biểu hiện bi thương cùng phẫn nộ.
1699 Nàng vẫn luôn kiên cường như thế, độc lập, cho dù trước đây có phải cực khổ đến đâu, hắn cũng chưa từng thấy nàng suy sụp. Dù hắn im lặng không lên tiếng, Tô Mạt vẫn cảm nhận được sự khác thường, vai nàng hơi động một chút, từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ân cần của hắn, nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
1700 "Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao. Cha nuôi, ông ấy. . . . "Diệp Tri Vẫn cũng không còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng không sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đô Thị, Tiên Hiệp
Số chương: 41
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111