1 Người dịch : HeidiTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ.
2 Thấy tiểu cô nương bất động người đàn bà lúc này mới cuống cuồng lao đến, vội vàng xoay người nữ nhi lại, chỉ thấy trán của nàng đã bị thủng một lỗ, máu đang chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả một vùng trên đất.
3 La đại nương ngậm ngùi bước đi. Lại nói tiếp Đỗ Di nương 7 tuổi đã được mua về phủ, được chính tay lão phu nhân dạy dỗ nên người, nàng vẫn luôn đươc lão phu nhân xem trọng.
4 Nghe một hồi, Tô Mạt cuối cùng cũng hiểu, liền tức muốn chết. Thì ra thân thể này lại bị chính Di nương - mẹ đẻ đánh chết a. Tuy rằng là ngộ sát, nhưng có thể thấy hàng ngày bị đánh đập là chuyện như cơm bữa.
5 La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám nói lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.
6 Ngụ ý là: ta ngày thường có cơm ăn, hôm nay có người lười biếng, cũng xem như che đậy chuyện xấu giúp nhà này. Hồ đại phu kinh ngạc nhìn tiểu cô nương kia, nhìn thân thể kia đoán chỉ là một tiểu nha đầu không quá 4, 5 tuổi, cho dù là sinh ra đã nhỏ nhắn cũng không thể vượt quá lứa tuổi này.
7 Hồ đại phu cười ha hả, trực tiếp đi đến cạnh nàng, nhìn lên vết thương trên trán, nhíu mày nói: “ Tuy rằng không nguy hiểm nhưng vết thương cần được băng bó, miễn cho tà khi xâm nhập, nếu không thì phiền phức.
8 Hồ đại phu mỉm cười nói: “ Vị đại tẩu này có điều không biết. Phủ các ngươi mời ta đến đây khám bệnh, thường là khám cho thiếu gia, tiểu thư, mỗi lần khám xong, phu nhân theo thường lệ đều hỏi thăm bệnh tình tường tận mới thôi.
9 Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Rốt cuộc là vì sao, bà tự mình biết rõ nhất. ” Nàng ném đũa đi “ Được thôi, ta không ăn nữa, bà ăn một mình đi. ”. Nói xong nàng kéo tiểu cô nương kia đi “ Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
10 Đỗ Di nương đã ăn uống no đủ, vừa lấy cây trâm đông xỉa răng, vẻ mặt châm biếm nhìn hai người họ. Tô Mạt thầm nghĩ: người đàn bà này nhất định không thể là mẹ ruột, tuyệt đối không thể.
11 Kim Kết van xin: “ Đỗ di nương, tiểu thư còn chưa ăn cơm, bà trả lại cho tiểu thư đi. ”Đỗ di nương đột nhiên làm dáng vẽ rất phẫn nộ, đem trứng ném xuống bụi cỏ, hãy còn chưa hả giận, bước đến đó lấy chân giẫm lên hai cái, “ Ta bảo ngươi làm bộ làm tịch, ta bảo ngươi cười, ta kêu ngươi tranh sủng, ta bảo ngươi thủ đoạn ác độc, ta bảo ngươi….
12 Mấy người Mụ mụ đó nhìn thấy cảnh này không thể không ngăn lại, nhìn nàng ta giống như phát điên, càng sợ hãi nàng ta sẽ đánh chết tứ tiểu thư. Mọi người đều biết nàng ta hận đứa nhỏ này thế nào? Nếu không phải vì sinh ra đứa bé này, thì cũng không đến nỗi bị đày xuống dãy nhà hạ nhân sống, mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý không nói, lại còn bị hạ nhục.
13 Quốc công phu nhân nhất thời ngồi không yên nữa, khẽ cúp mắt xuống, chậm rãi cân nhắc, sau một lúc lâu mới nói: “ Nếu đã xảy ra như vậy, đem hai người họ qua gặp ta.
14 Đỗ di nương sợ tới mức phát run, đoán hôm nay chết chắc rồi. Quốc công phu nhân – người mà người người ca tụng là vị bồ tát sống đó, nàng hiểu rõ nàng ta lợi hại cỡ nào.
15 Đỗ di nương vội cười, Hỷ Thước cũng không thèm để ý đến bà ta, dẫn bọn họ hướng phía trong phòng bước vào. Tô Mạt nhìn thấy hai người phu nhân trẻ trung khí chất nhã nhặn lịch sự, diện mạo ôn nhu, toàn thân vận y phục tơ lụa thượng đẳng sang trọng, chải búi tóc rất xinh đẹp, đeo trang sức vàng óng ánh.
16 “ Đủ rồi !”Trên giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương. Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”Hỷ Thước nói chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân yêu thích, phu nhân nhẹ gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn chút.
17 Hỷ Thước kêu Xuân Mai đưa hai người rời đi phía cửa sau xuyên ra ngoài, Tô Mạt quay đầu nhìn một cái, loáng thoáng nhìn thấy. Một nam nhân khá cao lớn đang bước vào, mặc một thân cẩm bào, hình dáng phong thái tuấn tú.
18 “ Buông nha đầu đó ra!” Tô Nhân Vũ mở miệng, giọng nói uy phong, hàm chứa áp lực rất lớn. Hỷ Thước run rẩy, buông lỏng tay, âm thầm nhìn Quốc công phu nhân, trong lòng biết có chuyện xảy ra.
19 Ánh mắt Tô Nhân Vũ bỗng chốc trở lên lạnh băng, sắc mặt âm ỷ hàm chứa sự phẫn nộ, nhìn có vẻ giống như muốn xuất ra một chưởng đánh chết đứa nhỏ này. “ Là ngươi!” hắn lạnh lùng khinh thường không muốn liếc nàng một cái.
20 Trong mắt Quốc công phu nhân hiện ra tia hưng phấn vui mừng, mắt không dời khỏi tay Quốc công gia. Tô Mạt không có chút sợ hãi, ngược lại nếu nàng tiếp tục ở trong tiểu viện, bị ngược đãi, bị đánh chửi, không có cơm ăn, rất nhanh sẽ chết thôi.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 11
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50