61 Hạ Vũ trở về thấy Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ. Hạ Vũ móc ra một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về.
62 Hạ Vũ trở về thấy Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ. Hạ Vũ móc ra một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về.
63 Tô Mạt bắt đầu bày cờ. Tô Mạt nhìn phu nhân, nàng ta quả thật là mỹ nhân, đoan trang khoan thai, nhưng khóe mắt hơi cụp xuống, có cảm giác nói không ra được sự ngoan độc của nàng ta.
64 Tô Hinh Nhi lườm nàng một cái, quát mắng : " Thứ tiểu nghiệt chủng sao lại cũng đến. " Tô Nhân Vũ khẽ nhíu mày vẻ mặt ôn hòa nói : " Hinh Nhi ngoan, xuất môn, không thể nóng nảy.
65 Tô Mạt nhìn thấy có gian phòng, bèn đẩy cửa vào, một trận bụi đất ập vào mặt, làm nàng sặc ho khan vài tiếng. Tô Mạt tự mình đi vào trong phòng, nha hoàn không rảnh để ý nàng.
66 Giống như có chút không quen, nụ cười của hắn có cảm giác không giống đúng bản chất. Cũng vài năm rồi, đây là lần đầu hắn tiếp cận một người gần đến vậy, cũng không có cảm giác bài xích.
67 Tô Mạt không ngờ được, quả thật là tên nam nhân khuynh quốc khuynh thành. Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Hinh Nhi, : " Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho ta.
68 Vài đứa tiểu nha đầu tầm 7, 8 tuổi xông lên đánh, nhắm thẳng Tô Mạt mà đánh. Tô Mạt bèn đẩy bọn chúng rồi trốn, lại bị đứa khác bắt được, la hét tóm ra.
69 Trên xà nhà thiếu niên ẩn nấp giống như con thạch sùng nhạy bén yên tĩnh, đôi mắt đa tình sáng như nước đang híp lại, nhìn Tô Mạt chỉ còn hơi thở mong manh yếu ớt, mềm mại gục vào người của Trương mụ mụ, hắn đột nhiên thấy buồn bã.
70 Không biết sau bao lâu, nàng cảm giác có một cái gì đó đặt trên môi mình, sau đó một dòng nước ấm chảy vào miệng, nàng tham lam uống lấy, sau đó một luồng khí nóng từ trước ngực chạy vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động, thân thể đau đớn như bị ngàn kim châm rồi chậm rãi tan biến.
71 Tô Mạt dựng đứng lông mày:“Này,làm gì có kiểu bá đạo như vậy, cũng không phải ta muốn bị ngươi hôn a. Ta mới sáu tuổi!. ”Hắn nhếch lên đôi lông mày xinh đẹp :“Không sao, ta có kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.
72 Liên tục mấy ngày, Tô Mạt đều dưỡng thương tại phòng, Tô Nhân Vũ cũng không đến làm khó nàng, nàng nghĩ có khả năng hắn vẫn còn có chút tình phụ tử trời sinh.
73 Nhìn tiểu nha đầu đó tính trẻ con, ngây thơ đáng yêu, mọi người đều cười rộ lên. Tô Mạt nhìn về phía Hồ đại phu :“ Tiên sinh, ta là tới tiếp nhận khảo nghiệm của ngài.
74 Hồ đại phu cười ha ha nhìn về phía Hồ Tú Hồng. Nàng ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cười híp mắt :“Tên đó đã từng hại ngươi, thế nhưng còn dám cầu xin ngươi cứu hắn, hừ….
75 Tô Mạt cười khoan khoái để lộ ra hàm răng nhỏ trắng đều :“Ta nhất định sẽ tìm ngươi chơi đùa. Bất quá chờ ta lớn hơn, tự do hơn. ”Nàng lại chuyển hướng nhìn Hồ đại phu :“Sư phụ, ta có một việc muốn xin ngài giúp đỡ.
76 Trải qua khoảng thời gian này, Tô Mạt đã nghĩ tới như thế nào mới khiến cho Tô Nhân Vũ chú ý, cũng nghĩ ra biện pháp làm cho hắn cưng chiều mình. Nàng tin tưởng biện pháp này nhất định thành công.
77 Giờ phút này, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, quả thực mĩ miều hơn vạn vật xung quanh, giống như bảo thạch độc nhất vô nhị trên thế gian này.
78 Hồ đại phu đưa mắt nhìn Tô Mạt, Tô Mạt cùng hắn vào trong viện, hắn nhẹ nhàng nói:“Tuy rằng khó tìm, nhưng nhất định có thể tìm được. Năm đó đại phu nhân giết người diệt khẩu, có vài người đã làm nhiều việc ác, ngày thường đã có phòng bị về chuyện sẽ bị kẻ khác hại chết nên trốn thoát được.
79 Nháy mắt đã ở Lăng Hư quan được một tháng, bọn họ muốn khởi hành về quốc công phủ. Tô Mạt vẫn không có đi tìm Tĩnh Ác Ma, nàng cảm thấy hắn không có ý tốt, là thiếu niên bất lương, tà khí yêu mỵ, nàng không thích.
80 Tô Mạt cố ý cúi đầu tỏ vẻ buồn bã. Nhị tiểu thư cười nhạt rồi lại nhìn Tô Mạt cười nói:“Tứ muội muội, trở về ngươi hãy theo ta cùng Đại tỷ tỷ đọc sách.