101 Tô Nhân Vũ nhìn về phía Tô Mạt phẩy phẩy tay: “Ngươi đem sách về ngHỉ ngơi đi. Ngày mai lại đến. ”Nghe hắn ta nói ngày mai lại đến, Tô Mạt gật đầu: “Được thưa phụ thân!”Nàng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng nàng không hối hận, nàng nghĩ dù như thế nào nàng cũng muốn mình có thể lưu lại một chút kí ức tốt đẹp.
102 Lúc Tô Hinh Nhi ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta lộ ra nụ cười mãn nguyện, Vương phu nhân quả nhiên không lừa nàng, chỉ cần nàng làm loạn lên, phụ thân nhất định sẽ trở về bên cạnh nàng ta, không bao giờ để ý đến nha đầu xấu xí kia nữa.
103 Nguyên nhân là tại sao?Tô Mạt trong lòng không thể không đau, không thể không cảm thấy mất mát. Tuy vậy, Tô Mạt nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng khẽ cười “Như vậy cũng tốt.
104 Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết. Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,“Đi thôi.
105 Tô Mạt tiến lên, tới trước mặt đại tiểu thư cười nói:“Tỷ tỷ, môn cắm hoa này cũng có kiến thức, nếu cắm hoa tốt, hoa này có thể nở hơn mười ngày. ”Ánh mắt Tô Nhu sáng lên,“Thật sao?”Thanh âm trước sau như một trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt lại nhu hòa hơn chút.
106 Buổi trưa tỷ muội ba người cùng nhau dùng bữa, lúc gần tối, đại tiểu thư nói:“Sáng mai, các ngươi đến nữa nhé. ”Hai người đồng ý rồi cáo từ trở về. Lúc ở lối rẽ sắp tách ra, nhị tiểu thư cười nói:“Tứ muội muội cùng phụ thân đọc sách mấy ngày nay, bên kia hận chết , đành phải mỗi ngày đánh bài chơi đùa.
107 Tô Mạt cũng không cảm thấy gì. Đúng lúc đang ăn cơm, nha đầu nói Đỗ di nương đến. Đỗ di nương vì bị nha đầu ngăn cản, thực khó chịu, gắt gỏng nói:“Ta tuy rằng là di nương, nhưng cũng là mẹ ruột của tiểu thư, các ngươi đúng là lũ nô tài không có mắt, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết.
108 Trương mụ mụ kiến thức rộng rãi, nàng xem kĩ rồi nói:“Cái này không có ý hại tính mạng tiểu thư, ngược lại là muốn nàng nghe lời. Xem ra Đỗ di nương là muốn lưu ý tiểu thư, thông qua nàng, khiến lão gia chú ý tới.
109 Thực rõ ràng chuyện này là có âm mưu, chính là nhằm vào nàng vì nàng được Tô Nhân Vũ chú ý, đại phu nhân đây là muốn cho nàng biết tay. Nếu không nàng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, biết cái gì mà nguyền rủa với không nguyền rủa.
110 Tô Mạt không chút hoang mang, quỳ xuống nói :“Lão gia, phu nhân, xin minh giám. Cái thứ nét chữ này, muốn bắt chước thực dễ dàng. Giống ta ngu dốt như vậy, muốn bắt chước chữ mẫu của danh gia, cũng không khó.
111 Đỗ di nương làm sao nỡ nguyền rủa tam tiểu thư, căn bản là không thể. Đỗ di nương nhìn thấy ánh mắt của Vương phu nhân âm độc, đột nhiên giật mình. Nàng hồ đồ rồi, nếu làm cho Vương phu nhân biết bà ta đã phát hiện ra nữ nhi của mình không phải Tô Mạt, Vương phu nhân nhất định sẽ hại chết tam tiểu thư.
112 Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Tô Nhân Vũ, thâm thúy sâu xa, quật cường bất khuất. Nàng nghe xong thản nhiên nói :“Nếu ta nói không ghen tị, đó là giả.
113 Đáy lòng Tô Mạt rốt cục rơi lệ, xem ra cả đời này, nàng là thật không có phúc hưởng tình cha con của Tô Nhân Vũ. Nàng cũng hoàn toàn bỏ cuộc, không ôm bất kì ảo tưởng gì nữa.
114 Đại tiểu thư nâng Tô Mạt dậy, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói :“Mấy thứ này, bất quá là trò hề của những người nhà quê ít học không có kiến thức bày ra.
115 Sự kiện cất giấu hình nhân khiến cho Vương phu nhân thu lại quyền quản gia về tay. Cho dù Tô Nhân Vũ về sau cũng không thể lại tùy tiện can thiệp. Các di nương khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.
116 *Kim thiền thoát xác là kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử. Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp. Nếu nàng lưu luyến Tô Nhân Vũ, muốn ở Tô gia làm tứ tiểu thư, vậy nàng sẽ lập tức nói cho Tô Nhân Vũ, để bọn họ điều tra, nhưng nàng hiện tại đối Tô Nhân Vũ đã thất vọng tột đỉnh.
117 Tô Hinh Nhi lập tức như bị giẫm phải đuôi, kêu gào :“ Ngươi nhìn lại xem, ta sẽ ghen tị ngươi? Ngươi là cái thứ gì ? xách giày cho ta cũng không xứng.
118 Tô Mạt cắn răng nói :“ Ta không có yêu cầu khác. Ta biết ta cũng không tư cách muốn cái gì. Nhưng nha hoàn của ta, ta cũng phải có quyền xử trí đúng không? Ta cũng không cần thêm nữa, chỉ cần đem nha đầu đó đuổi đi cho ta thể diện là được.
119 Từ khi tự mình đem bán thân vào Tống phủ, sau khi cứu gia đình, nàng liền cảm thấy đời này nàng đã trả đủ. Đi theo tứ tiểu thư nàng sống rất vui vẻ, có một loại cảm giác được người khác cần mình, được người khác quan tâm.
120 Đại tiểu thư kêu các nàng đến trước án thư :“Phụ thân tìm một ít bộ sách, đưa cho chúng ta xem. ”Nàng đem ba xấp sách tách ra, một đống đưa cho nhị tiểu thư, một xấp cho Tô Mạt nói :“ Đây là phụ thân đưa cho ngươi.