1 Vương Diệp - 17 cái xuân xanh, một nam thanh niên ưu tú của xã hội, hiền lành ngoan ngoãn chăm học yêu đời yêu thiên nhiên cây cối hoa hoè yêu động vật kính già yêu trẻ kính trên nhường dưới( ̄▽ ̄).
2 "Được rồi vào đây ngồi xuống đi. "
"Vâng. "
Bắt đầu đánh giá một chút. Đối diện y chắc chắn là Vương Hướng Lan. Hầy, mặc dù không có thích nữ nhân nhưng y vẫn thấy nhan sắc cũng không tệ nha.
3 ____________________________
"Bệ hạ, ngài nên trở về. "
Sở Thiên quay người lại nhìn ám vệ sau lưng nhưng vẫn không lên tiếng.
Ám vệ lại lên tiếng "Bệ hạ.
4 "Làm sao ta dám chắc được ngươi không dụ dỗ Cung chủ của ta. "
"Không tin ngươi cứ đi hỏi Cung chủ của ngươi. "
"Hừ. . . Vì ngươi cho ta kẹo nên ta tạm tin ngươi.
5 "Chủ nhân!" - A Ngục hét lên.
Sau khi A Ngục hét lên, Vương Diệp cảm thấy tiếng gào khóc ở từng phòng lớn hơn rất nhiều. Còn y căn bản là không thấy được người kia.
6 Được hơn 100 view rồi ( = ̄ω ̄=) Hồng mỗ xin đa tạ các chư vị đã đón đọc [Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!
___________________
Tiếng nước róc rách này, mùi hương này.
7 Đôi lời từ tác giả: Khẳng định Vương Diệp là hiền lành nhưng không phải nhược thụ!
_____________
Cổ Hương rời khỏi người Bạch Chi Viên, nhẹ nhàng mỉm cười.
8 "Sao muội cứ nhất quyết phải tìm ông ta?" - Sở Thiên hỏi Sở Dao.
"Nhờ ông ấy chỉ bảo thêm về dược! Nhìn lũ thái y đã bạc đầu nhưng vẫn vô dụng trong triều ta chịu không được! Phụ hoàng không cứu được cũng do mấy lão già đó vô tích sự! Mẫu thân khó chịu trong người, nhờ mấy lão đó khám, đơn thuần khó chịu liền trở nên sốt nặng! Huynh không nhớ sao?" - Sở Dao dậm chân xuống đất.
9 Gần ba trăm con rắn lục dưới đầm sen chui lên.
"Khiếp, sao lại nhiều rắn ở đây như vậy?" - Tả hộ pháp lau mồ hôi trên trán.
"Ngươi nhìn con đầu đàn kia kìa.
10 "Hừ, cái gì là y thuật không tinh thông? Chả phải chữa bệnh trong toàn bộ cái Chi Ảnh cung này là ngươi à?" - Tả hộ pháp nhéo nhéo thắt lưng Hữu hộ pháp.
11 Xin lỗi mọi người vì lấp hố quá lâu. . .
Đến lúc tôi trở lại thì đã hơn 8000 lượt đọc rồi~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện dù tôi có lấp hố siêu lâu
~____________________________________
"Sở Thiên!"
"Chu Hiên!"
Đáp lại Vương Diệp chỉ là một mảnh yên lặng của căn nhà.
12 "Mặc kệ y, ta không quan tâm. Chỉ cần đừng làm khó dễ ta, muốn làm gì ta cũng không xen vào. " - Vương Diệp cười cười.
"Ngươi bây giờ sẽ ở đây với ta sao?" - Chu Hiên hỏi.
13 Đau đến mức không thể ngồi dậy được, Vương Diệp đành nhắm mắt nằm trước cửa Chi Ảnh Cung. Mong rằng có ai đó đến đỡ mình vào trong.
"Bạch Phu nhân! Sao ngươi lại nằm đây! Bạch Phu nhân!" - Tiểu Lam bước ra khỏi cổng đã thấy Vương Diệp nằm dưới đất đầy bụi bẩn.
14 "A. . . Đại nhân. . . Chậm một chút"
Người nam nhân nhỏ nhắn nằm phía dưới chỉ biết rên rỉ đau đớn xen chút ít khoái cảm. Tóc bị nắm, phía sau bị xỏ xuyên.
15 Lấy hết mảnh vỡ xong, Trịnh Luân Điềm đẩy Minh Viễn về phía Minh Đông.
Vương Hướng Lan chạy đến bên cạnh Trịnh Luân Điềm, hỏi:
"Tên kia, là do ai phái đến?"
"Cô kết lắm thù oán như vậy, làm sao ta biết là ai phái đến.
16 Tiếng xe ngựa lộc cộc liên tục, vội vàng lúc sáng sớm dừng lại trước cánh cổng lớn khép kín.
"Cho hỏi các vị đây là. . . " - Người canh gác cổng là Bạch vệ hỏi.