1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày 5 tháng 10, ánh nắng cũng không quá chói chang, khí trời dần trở nên oi bức.
2 Sau khi đánh một giấc đến nửa đêm, Dương Nguyên Nhất đột nhiên tỉnh dậy. Trong phòng ngủ u ám yên tĩnh chỉ nghe âm thanh hít thở của mình, rèm cửa khép chặt, chỉ có mấy phần ánh trăng xuyên vào làm phòng ngủ có vẻ không tối như lúc ban đầu.
3 Dương Nguyên Nhất sắp xếp hành lý, lấy quần áo ra bỏ vào tủ, sau đó xem xét tài liệu Tôn lão gửi đến. Kẹp tài liệu ghi chép thông tin tử vong của mười người, ảnh chụp lúc chết và tin tức liên quan lúc còn sống.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông trước mặt cao lớn như ngọc, nửa mặt bị mặt nạ đầu heo che khuất chỉ lộ ra cằm.
5 Sáu giờ chiều, Ngụy Duyên Khanh tới đón Dương Nguyên Nhất. Lúc này trên mặt anh, mặt nạ đã đổi thành mặt nạ Venice màu trắng, giống như một u linh du đãng ở nhân gian, có loại mỹ cảm lộng lẫy quỷ quyệt.
6
Ngụy Duyên Khanh ngoắc tay gọi Dương Nguyên Nhất tới đây ngồi xuống: "Xem xong hồ sơ Tôn lão gửi qua cho cậu chưa?"
Dương Nguyên Nhất: "Xem xong rồi.
7 Trong nháy mắt cửa bị đập nát, tứ chi cô gái chạm đất, tư thế vặn vẹo bò ra ngoài, giống như con nhện nương theo trần nhà và vách tường mà leo lên, tốc độ cực nhanh.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Liệt phùng: vết nứt, kẽ hở)
Dương Nguyên Nhất xé túi bánh quẩy cắn một miếng, hỏi Vương Tiểu Hồng: "Em gặp sếp chưa?"
Vương Tiểu Hồng gật đầu: "Gặp rồi.
9 Dương Nguyên Nhất dừng chân, cùng Vương Tiểu Hồng nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Người dẫn đường ở phía trước nghe được âm thanh bọn họ thảo luận, nhìn sang phát hiện là những người trẻ tuổi ở gần Thẩm trang, nhân ngày nghỉ đến Thiên Công Từ làm việc.
10
Đám người đi gần hết, cuối cùng trong viện chỉ còn lại bảy tám người, phần lớn là đàn ông, phụ nữ không dám ở lại nhìn đều đi sạch.
Thẩm Hào dìu Thẩm tiên sinh đến trước mặt hai người Dương Nguyên Nhất, Thẩm tiên sinh nói: "Các người nhìn thấy tử trạng rồi chứ? Tôi hy vọng các người có thể mau chóng giải quyết chuyện này, tránh phát sinh thảm kịch lần thứ hai.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Nguyên Nhất: "Cô từng gặp nó?"
Thẩm Tiểu Nguyệt gật đầu: "Cô ta muốn kéo tôi vào vách tường, bác họ đi ngang qua nhìn thấy muốn tới cứu tôi, trái lại bị kéo vào.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tiểu Hồng đè cửa ngăn tủ: "Có người tới.
13
Trên chuyến xe buýt tuyến cuối cùng số 375, ba người đàn ông thần bí mất tích ly kỳ, chân tướng làm người rợn tóc gáy
Đêm ngày 14 tháng 11, tuyến 375 cuối cùng chậm rãi rời bến.
14 Sáng sớm, Dương Nguyên Nhất tỉnh dậy thì thấy Vương Tiểu Hồng co thành một đoàn ngủ say trên giường. Tối hôm qua mời hắn cùng lên giường ngủ, kết quả Vương Tiểu Hồng hoảng hốt lo sợ, tỏ vẻ không ngủ cùng người đã có chồng.
15 Bốn cổ thi thể được đặt trong một cái sân vườn rất xa, những người khác đều vội vàng rời đi, ai cũng không muốn ở chỗ này trông coi bốn thi thể máu thịt mơ hồ, tử trạng thê thảm, rất dọa người.
16 "Không thể nào!" Thẩm Hào không chút do dự phủ nhận suy đoán này: "Lúc đó Thẩm tiên sinh bệnh nặng, mọi người nghĩ Thẩm Tam khắc em trai mình, lúc đó hai người hoàn toàn bị tách ra.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Nguyên Nhất đi ra ngoài, thấy Thẩm Tiểu Nguyệt bị một bàn tay màu xanh xám bóp cổ kéo vào trong vách tường.
18
Dương Nguyên Nhất xòe tay ra: "Vương Tiểu Hồng, lấy dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh ra. "
"Đợi tí. " Vương Tiểu Hồng như một cơn gió trở về phòng, lấy dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh trong vali ra, lần thứ hai như một cơn gió bay đến trước mặt Dương Nguyên Nhất, đưa đồ cho hắn: "Anh Nguyên, đây này.
19 Dương Nguyên Nhất vác theo cái dạ dày căng đầy đi tản bộ xung quanh văn phòng thám tử, cuối cùng đứng dưới tán cây đa trong sân vườn, dưới tán cây đa có treo một cái ghế xích đu.
20 La Khiết Nhụy nói: "Tôi rất không an tâm, trực giác nói tôi biết có liên quan đến hồ Tú Lệ. Nhưng tôi không dám đi kiểm chứng, hơn nữa sau khi đồng nghiệp qua đời được vài ngày thì bên tôi cũng không phát sinh dị thường gì.