1 Năm Nguyên Kinh thứ năm, kinh thành đổ trận tuyết đầu mùa.
Trực điện giám Xuân Bảo co tay vào tay áo bông, trên lông mày kết một tầng bông tuyết li ti, hơi thở ra như khói sóng theo gió, tan vào không khí lạnh giá.
2 Mùa đông năm nay tựa hồ đặc biệt lạnh.
Hoài Hoài co hai tay trong tay áo bông, rụt cổ đứng giữa tuyết địa, khụt khịt mũi.
Bầu trời xám xịt như là lại sắp đổ tuyết.
3 Hoài Hoài mở mắt ra, xung quanh sương mù mờ mịt như rắc vôi.
Dụi dụi mắt, sau đó Hoài Hoài nhổm dậy ngồi trên giường, nhìn quanh bốn phía.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có một cái giường cũ nát, ngoài ra không còn vật gì khác.
4 Hoài Hoài chỉ chốc lát đã ăn sạch hạt dưa trong tay, muốn tìm Xuân Bảo xin thêm, liền đi ra ngoài.
Hỉ Liên liếc nhìn một thị vệ bên cạnh, “Đưa người ra, Du công công đang chờ ở bên ngoài, cứ giao cho hắn là được.
5 Hoài Hoài co ro trong chăn, trở mình quay mặt về người chết kia, “Sao ta luôn có thể mơ thấy chuyện của ngươi vậy? Giang Hoài Cẩn là ai? Vợ ngươi à?”
Người chết ngủ bên kia không có mảy may động tĩnh.
6 Du công công rất lấy làm lạ.
Vốn Hoàng thượng đã tới cổng, kết quả là ngay cả cổng cũng chưa vào đã trực tiếp đi về.
Khó khăn lôi Hoài Hoài trên tường xuống, tên ngốc này cũng không đòi ra ngoài nữa.
7 Trời mông lung, đại tuyết tung bay.
Trong ngự thư phòng lò đồng đỏ rực.
Hỉ Liên đứng trước chiếc lò ba chân hai quai bằng sứ xanh, cầm kìm gốm thò vào đĩa gỗ tiểu thái giám bên cạnh bưng, lấy một hòn than nhỏ bỏ vào lư hương, lấy tro nhang mịn vùi lên, cất chiếc lá bạc cách lửa, lại múc một muỗng đàn hương phấn tốt nhất rắc lên mảnh bạc, chỉ chốc lát, trong đại điện gió thơm vấn vít, quanh quẩn dài lâu.
8 Hoàng thượng mặt lạnh tanh, như người giả bằng ngọc, chẳng có mảy may biểu cảm.
Thỉnh thoảng đảo mắt, đều là nhìn đến chỗ không thấy tên ngốc kia.
Hỉ Liên không liếc trộm nữa, nhìn thẳng long liễn cách đó không xa, trong lòng đã hiểu được ba phần.
9 Thị vệ nói: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau đón người về. ”
Dứt lời liền kéo Hoài Hoài trên vai xuống giao cho họ.
Hoài Hoài này cao to vạm vỡ, mấy thái giám mất sức của chín trâu hai hổ, khó khăn lắm mới ôm được hắn lên giường lò.
10 Tiếc rằng lão Thái y kia quá nhanh chân, Du công công đuổi theo hết nửa con đường cũng không kịp.
Du công công chỉ đành hậm hực đeo hòm thuốc về phòng, chưa đi được hai bước đã nghe giọng nói tức giận của Hoài Hoài trong buồng, “Thái y này còn xấu hơn, đổi nữa!”
Du công công lập tức giậm chân, “Uổng cho ta hầu hạ ngài bao năm! Ngay cả ta mà cũng không nhận ra hả?”
Hoài Hoài nhìn kỹ lại, liền nằm xuống lần nữa.
11 Hoài Hoài sững sờ một lúc lâu nói: “Dài quá, không nhớ nổi. ”
Xuân Bảo thở dài, rất tiếc hận, “Đáng tiếc mất một vở kịch hay. ”
Hoài Hoài khá áy náy, “Xin lỗi, nếu là một câu còn được, chứ kịch dài như vậy, lỡ đến lúc đó ta hát không được, chẳng phải quá mất mặt?”
Xuân Bảo ngồi trở lại đầu giường lò, “Cũng phải, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.
12 Chuyện rằng cờ trên người Hoài Hoài thật sự quá lớn, thế nên hắn còn chưa lộ diện thì thị vệ hộ giá đã nhìn thấy đầu lá cờ sau tường, thương lượng vài câu cùng thống lĩnh, sau đó vội đến chỗ Hỉ Liên, thấp giọng nói ra sự nghi ngờ.
13 Nguyên Kinh chậm rãi hoàn hồn, ẩn đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, lộ ra vẫn là lệ khí trước sau như một.
“Người đâu-“
Thị vệ cung kính tiến lên, “Có. ”
“Lôi về Họa Vũ cung – cấm túc -” Trên khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Kinh không một chút huyết sắc, “Về phần kẻ kia, đưa vào bạo thất, đánh ba mươi gậy.
14 Hoài Hoài rất đắc ý, “Thì đấy, chẳng trách ta thấy y thuận mắt như vậy. ”
Xuân Bảo nói: “Dù y cho ngươi biết tên, chúng ta biết y là ai, thì có thể thế nào đây? Ta nghe Du công công nói, ngươi ở bên ngoài gây họa lớn, bị cấm túc trong Họa Vũ cung, không được đi đâu.
15 Canh ba.
Tẩm cung.
Ánh nến sáng rực.
Nguyên Kinh tháo kim long quan, mái tóc đen như mực xõa trên vai, càng tôn khuôn mặt trắng như ngọc.
Tấu chương trên long án vẫn chồng chất như núi, đến từ các nơi, không thời khắc nào không báo về suy bại chiến loạn của quốc gia này.
16 May mà Hoài Hoài phản ứng mau, giằng co một lúc lâu mới đoạt được xẻng.
Du công công mặc dù ánh mắt oán độc song không nói lời nào.
Suy tư hồi lâu, nảy ra một kế, liền quay người đi.
17 Hoài Hoài thấy người trong đống tuyết ngũ quan biến dạng, lại sợ đả thảo kinh xà nên cố nén không hô lên, rất đỗi bội phục, muốn nhanh nhanh xuống xem thương thế của Xuân Bảo ra sao.
18 Hoài Hoài sửng sốt, lay Xuân Bảo dậy, “Xuân Bảo? Sao ngươi lại ở đây?”
Xuân Bảo dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn Hoài Hoài, “Hôm qua ta rơi từ trên đầu tường xuống, toàn thân rã rời, lại nghe thị vệ kia nói, Họa Vũ cung cấm túc vốn không liên quan đến ta.
19 Cảnh Tuyên điện.
Nến đỏ chiếu cao.
Nữ nhân trên giường lò mặc váy đũi viền đỏ tươi, búi tóc cài một cây trâm khảm vàng rủ ngọc, càng quyến rũ rung động lòng người.
20 Nguyên Kinh đau đầu như búa bổ, cố hết sức giơ tay lên, chạm đâu cũng thấy dính.
“Các ngươi… thật to gan…”
Hoài Hoài rất đau lòng, “Vương gia, xin lỗi… không phải ta.