61 Hoa đèn dồn xuống cực thấp, sáp nến thỉnh thoảng nhỏ xuống, như máu loãng vậy.
Một đôi tay xanh nhạt cầm chụp đèn bên ngoài, tiểu cung nữ dùng trâm gảy gảy tâm nến, ngọn đèn kia lại lần nữa sáng bừng lên.
62 Trong khi nói chuyện, Hà Yến vất vả bóp nát viên thuốc trên tay, lôi một tờ giấy mỏng ra đọc kỹ.
Trên đó nói về việc Lâm Xương xin quân hưởng, ý của Hoàng thượng là, để kinh sư vững chắc, chỉ sử dụng năm ngàn nhân mã kia.
63 Canh ba.
Trong đại đường đốt một ngọn đèn dầu, khi sáng khi tối, như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Nước trà trong tay đã nguội ngắt từ lâu, Điền Sùng Quang hơi mệt mỏi ngồi trên cái ghế rộng bằng gỗ lê.
64 Buổi trưa, mây dày sương mỏng.
Phó phủ.
Lại bộ Thị lang Triệu Dật được tiểu tư đón vào tiền sảnh.
Hoành treo cao, lão giả nhỏ gầy ngồi ngay ngắn bên dưới, là Phó Tuyết Xuyên nội các đại học sĩ của triều đình hiện nay.
65 Hà Yến bị kẹp bàn chân đau điếng.
Vốn nén giận, nhưng vào nội điện, lôi lôi kéo kéo một lúc lâu với người nọ, máu khi nãy xông lên lại chạy ào xuống hạ thân.
66 Lại nhìn Nguyên Kinh, hàng mi tựa cánh bướm buông xuống, hình như đang ngủ.
Chờ sau khi hơi thở ổn định lại, Hà Yến đứng dậy mặc quần áo.
Nguyên Kinh bỗng nhiên trở mình, nhìn chằm chằm Hà Yến không rời mắt.
67 Như thế, chắc hẳn Nguyên Kinh đã sớm ngửi thấy mùi âm mưu.
Phong thư khi nãy không phải cho Điền Sùng Quang, mà là nhờ gửi cho Lâm Xương ở Bắc Cương, hắn có chức quyền, truyền tin đến Bắc Cương tiện hơn rất nhiều.
68 Liên tiếp rất nhiều ngày, Hà Yến đều ngủ lại Linh Vũ cung.
Triệu Lập và Điền Sùng Quang đã đến Đông Nam, chiến sự hơi dịu đi, song không có hiệu quả rõ rệt.
69 Phúc Thọ điện.
Cách giờ vào triều đã qua một nén nhang, trên ghế cửu long sơn vàng vẫn trống không, nửa bóng người cũng chẳng có.
Chuông chùa thê lương, tan trong không khí, như tiếng thở dài.
70 Cũng không chờ Nguyên Kinh mở miệng, chỉ liên tiếp cầu xin tha thứ, lời nói đứt quãng.
Nhưng không giống nói lung tung, ngược lại có trật tự.
“Ta làm như vậy đều là bất đắc dĩ… Không thể ở trong cung cả đời được… Mà nói ra sợ ngươi lại cho uống thuốc nữa…”
“Ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi, mà ngươi phải nhẫn tâm như thế…”
“Dù cho ban đầu ta đối xử với ngươi hơi tệ, nhưng ngươi cũng không đến mức hại ta như vậy…”
“Ta đời này chung tình với ngươi, Hà gia về sau sợ rằng không còn hậu, ngươi bắt ta đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, nhưng không để lại một chút hương khói cho nhà ta…”
“Sớm biết như thế, ta không nên cho ngươi làm Hoàng đế gì.
71 Sau đó, Hà Yến lên ngựa.
Cờ quạt tung bay, bên trên thêu chữ như máu, lại là một chữ “Phỉ” to.
Hà Yến đi rất lâu rồi không nhịn được ngoảnh đầu lại, thấy long liễn kia vẫn chưa trở về.
72 Lưu tặc lui binh ba trăm dặm, về thủ Phong Thành, trù mưu phản công.
Hôm sau, Điền Sùng Quang dẫn mười vạn đại quân về kinh thành phương bắc.
Hà Yến ở lại thủ Đông Nam, dùng trăm vạn quân hưởng mộ binh ngay tại chỗ.
73 Hỉ Liên thấy Nguyên Kinh hồi lâu không nói gì, liền thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta đi chỗ nào trước?”
Nguyên Kinh thần sắc lạnh nhạt, “Đi thăm Ninh tần trước.
74 Hà Yến mới đi chưa bao xa, sờ soạng tìm đồng bài trên hông, lại phát hiện yêu bài dùng để ra khỏi thành không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.
Có lẽ là rơi khi lôi lôi kéo kéo với tiểu thái giám kia.
75 Hà Yến khựng lại, bỗng nhiên ngộ ra, quay đầu nhìn tướng thủ, “Ngươi là hộ quân kinh thành?”
Người nọ gật đầu, “Đúng thế. ”
Lâm Xương ngạc nhiên, “Chẳng trách… Ta còn nghĩ trong thời gian ngắn Hoàng thượng đào đâu nhiều kỵ binh thế.
76 Đêm trước khi mất nước.
Hạ nhân Hứa phủ vung xẻng suốt đêm.
Một đám người bận rộn đem đồ nữ trang châu báu trong nhà chôn xuống đất, đến canh hai mới xong xuôi.
77 Tuyết bay lả tả.
Khi Hà Yến đến, Lâm Xương đang ở trong phủ hưởng niềm vui thê nhi, nghe thị vệ tới báo tin, ngay cả phúc cũng chẳng màng hưởng nữa, lập tức bế nhi tử trên đầu gối xuống, đứng dậy ra đón.